Xem nàng như vậy, Thục Ngọc nhịn không được cằn nhằn với con mình: “Kì Vân, có phải con lại nói lung tung gì với Miểu Miểu không?”
Hắn không có trả lời, chỉ nhìn nữ nhân mặt đỏ bừng kia.
“Không…… Cháu không sao……” Miểu Miểu hoang mang rối loạn né tránh tầm mắt hắn, chỉ mặt đỏ tim đập vội vàng nói: “Dì Thục Ngọc, cháu còn có việc phải đi trước,chúc dì ngủ ngon.”
Nói xong, nàng vội bước qua hắn, không cho dì Thục Ngọc có cơ hội chặn lại, nhanh chóng chạy trối chết.
Từ đầu tới đuôi, nàng không dám nhìn nam nhân kia một cái.
Nàng chính là đang đào tẩu, động tác nhanh nhưng con thỏ nhỏ trốn tránh sói hoang, vội vàng chạy tán loạn rời đi. Nhanh như chớp đã không thấy nàng đâu nữa.
Hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng nàng chạy vội xuống lầu, ngừng cũng không ngừng lại.
“Sao lại thế này?” Thục Ngọc há hốc mồm, quay đầu hỏi con mình: “Con làm gì con bé hả?”
“Không có việc gì, con không làm gì hết.” Hắn đáp có lệ, tiếp nhận trà nóng trên tay mẫu thân rồi đi đến bên bàn.
Thục Ngọc nhướng mày, đối với câu trả lời của hắn thì không thể nào tin được.
“Con phải biết rằng, theo đuổi con gái nhà người ta không phải là thế này. Nào có ai rõ ràng thích người ta mà luôn bày ra cái bản mặt giống như người ta nợ mình mấy trăm vạn lượng ấy. Mệt mẹ còn thừa dịp con bị cảm mạo, đặc biệt giúp con chế tạo cơ hội, kêu Miểu Miểu tới chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-huong/2707283/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.