Cảm giác tê dại theo theo mu bàn tay, hướng lên trên lan tràn, đánh lên ngực.
Nàng biết hắn cũng cảm giác được nhịp tim nàng nhanh hơn.
“Ngoan, đưa điện thoại cho anh.” Hắn vẫn nắm tay nàng, ngón tay vuốt ve hổ khẩu (giữa ngón cái và ngón trỏ) của nàng.
Nàng không khỏi đỏ mặt, buông tay nghe theo.
Hắn lộ ra nụ cười đắc ý lại sủng nịch làm cho nàng xấu hổ quẫn lên.
Nha, đáng giận.
Ăn mỳ, ăn mỳ —
Nàng mặt đỏ tai hồng cúi đầu, cố gắng đem chỗ mỳ còn lại ăn hết, không dám nhìn nụ cười khiến người ta ghét của hắn nữa nhưng tay vẫn vừa tê vừa nóng, mềm như sợi mỳ, cơ hồ không cầm nổi đũa.
Nàng hoài nghi có phải hắn đang cười khẽ không.
Nhưng lúc nàng cố lấy dũng khí trộm ngắm hắn thì chỉ thấy hắn đã thu điện thoại của nàng, lấy ra di động của mình, nhấn vào số điện thoại của văn phòng thám tử hắn biết và yêu cầu đối phương tìm hiểu về tiệm cà phê kia.
Trong lúc hắn và đối phương nói chuyện thì nàng đã ăn xong mỳ.
Hai người cùng nhau đi xuống lầu tính tiền, hắn vẫn đang nói chuyện, không có cướp trả tiền, nhưng lúc đi ra khỏi tiệm, hắn liền rút ví lấy ra chính xác số tiền đưa cho nàng.
Nàng không nói thêm gì, chỉ yên lặng cầm lấy.
Trong nội thành nhiều người, xe cũng nhiều, hắn đem xe đỗ ở khá xa vì thế lúc này hai người còn phải đi bộ một đoạn.
Hắn cùng nàng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-huong/2707285/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.