Nếu ta không muốn đợi ba năm nữa thì sao?
Một câu này xoay quanh trong đại sảnh, trong lòng người, thật lâu không tiêu tan.
Thiết Tử Chính mắt cũng không chớp vẫn rót rượu.
Chất lỏng mầu trắng ngà, leng keng róc rách, chậm rãi đổ xuống chén.
Cách bình phong, tim Đồ Mi cũng treo lên, vô cùng hoảng hốt hận không thể đi thẳng vào, nhưng nàng biết không thể, chỉ có thể đợi, trong lòng cầu khẩn.
Làm ơn đừng kích thích hắn, làm ơn đừng tự tìm rắc rối cho mình —
Thiết Tử Chính đem rượu rót xong, rồi mới xem đồng hồ, bình tĩnh nhìn nam nhân kia nói: “Tử Chính tựa như chén rượu này, đầy tràn, cần có sự độ lượng của Thượng Trụ Quốc.”
Nam nhân nghe vậy, chỉ nhìn chén rượu đầy tràn kia.
Thiết Tử Chính nhìn hắn, nói: “Thượng Trụ Quốc nếu cố ý như thế, xin thứ cho Tử Chính không thể tiếp tục trợ giúp.”
“Ngươi muốn rút tay?” Nam tử đem tầm mắt kéo đến trên mặt hắn, hỏi nhẹ.
Hắn mắt cũng không chớp, mở miệng trả lời.
“Vâng.”
Đáng chết!
Đồ Mi chán nản vô cùng, nắm chặt quyền, đang muốn bước đi lên nhưng lại thấy vị phu nhân trước mặt mím môi, toàn thân run rẩy, trên mặt là vẻ bi thương đến cực điểm khiến nàng sửng sốt.
“Không có đường cứu vãn sao?” Thượng Trụ Quốc hỏi lại.
“Không có.” Thiết Tử Chính nhìn hắn, đối với đôi mắt sáng quắc của hắn không né không tránh, “Nếu hiện tại khởi sự, cho dù thành công, tất cũng có quá nhiều phiêu lưu, cùng với hậu hoạn. Tử Chính làm việc muốn chu toàn, đợi ba năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-huong/25820/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.