Sắc trời, đã mờ nhạt.
Tịch dương sớm đã lặn xuống sau núi. Bởi vì đã quá muộn, hai người bị Khả Khanh giữ lại, ở đó một đêm.
Miểu Miểu cùng Khả Khanh đi vào bếp nấu cơm, Khổng Kì Vân thì giúp đỡ Cừu Thiên Phóng đi khiêng củi lửa.
Sau khi ăn xong, lúc nữ nhân rửa chén, Khổng Kì Vân đi ra xe lấy hành lý của hai người. Hắn không nghĩ lại ở lại lâu như thế nhưng tính toán hành trình xe cũng khá xa nên ban đầu hắn định cùng Miểu Miểu xuống núi rồi tìm khách sạn ở lại.
Vừa đóng cửa xe hắn đã thấy nam nhân kia tà tà tựa vào cửa hiên, cao cao tại thượng, nhìn hắn.
“Cậu không nhớ rõ, đúng hay không?”
Khổng Kì Vân cứng đờ, nhưng bất động thanh sắc.
Nam nhân kia nhìn hắn, vạch trần: “Cậu cũng chẳng nói gì về việc kiếp trước, đều là Hoa Miểu Miểu nói.”
“Cái đó không quan trọng.” Hắn thần sắc không thay đổi, cảnh giác mở miệng.
Khả Cừu Thiên Phóng đã chiếm được đáp án hắn muốn.
“Cậu không nhớ rõ.”
Khổng Kì Vân nhìn nam nhân kia hạ cái kết luận này xong tự giễu nhếch khóe miệng, sau đó lấy từ trong túi quần ra một điếu thuốc lá nhiều nếp nhăn, cũng không đốt mà chỉ thản nhiên nói: “Cũng đúng, nếu cậu nhớ rõ thì sao có thể tâm bình khí hòa như thế chứ.”
Thấy hắn lấy điếu thuốc kia, ở trong tay đổi tới đổi lui cũng không đốt, không biết vì sao Khổng Kì Vân nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng hỏi.
“Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-huong/2707311/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.