“Tôi không nói gì, đây là canh mẹ đã nấu rồi.” Hắn nhìn nàng, thản nhiên nói: “Tôi nghĩ cô chắc cũng không muốn để bà biết.”
Miểu Miểu bưng canh bát, nhẹ nhàng thở ra, giải thích: “Không phải tôi không muốn để cho dì biết, chỉ là không muốn dì lo lắng thôi.”
Hắn gật đầu, không nhiều lời nữa.
Đúng lúc đó giọng hát của Nora lại vang lên.
Điện thoại của nàng hẳn là ở trong ba lô nhưng sao tiếng lại truyền đến từ trên người hắn vậy.
Hắn mắt cũng không chớp lấy từ trong túi ra một cái điện thoại, nhấn nút nhận cuộc gọi.
Hóa ra không phải điện thoại của nàng.
Miểu Miểu không nghĩ nhiều, chỉ bưng bát canh, chậm rãi uống một ngụm canh gà, cảm giác canh nóng chảy qua yết hầu làm ấm bụng.
Nhìn không ra người như hắn lại dùng ca khúc này làm chuông điện thoại, đã thế đây lại là bài mà nàng cũng dùng làm nhạc chuông.
Nàng chậm rãi uống một ngụm nữa, vừa uống vừa trộm ngắm hắn.
“Đúng.” Khổng Kì Vân vừa nhìn nàng ăn canh, vừa trả lời: “Đúng vậy, tôi đã gọi điện thoại, anh ta sẽ hỗ trợ anh.”
Mà cũng lạ, sao điện thoại của hắn với của nàng lại giống nhau thế nhỉ?
Đúng vậy, chính là một loại.
“Đừng khách khí, hẹn gặp lại.” Hắn lấy điện thoại ra, nhấn nút kết thúc cuộc gọi.
Nàng nhìn cái di động trong tay hắn, nhịn không được trừng mắt.
Không thể nào, làm sao mà cả ảnh nền cũng giống nhau thế chứ?
“Khổng Kì Vân?”
“Ân?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-huong/2707280/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.