Bác sĩ Vương tên độc một chữ Cẩm, cha già làm khai thác mỏ, là một ‘mỏ nhị đại’, xuất thân tàn phế nhưng chí hướng rộng lớn, không có đam mê bất lương, không thích đua xe, không thích khoe mẽ, cũng không thích chơi gái, từ nhỏ đã quyết tâm làm bác sĩ, mỗi ngày đều nỗ lực học tập tiến về phía trước, từ từ mà học hỏi nghiên cứu, cuối cùng cũng thực hiện xong lý tưởng.
Muốn chuyên môn có chuyên môn, anh có một tay nghề giỏi ở chỗ làm, đi làm ở bệnh viện hạng ba mấy năm, toàn viện từ lãnh đạo đến nhân viên thực tập không ai không thích anh. Chuyên môn tốt giao tiếp giỏi thì cũng thôi đi, người đã thế lại còn đẹp trai, lông mày rậm mắt sáng mũi cao, cằm góc cạnh rõ ràng, viền môi rõ nét, thân hình cao lớn thon dài, một mình có thể ôm được bệnh nhân nặng 90kg, khi không mặc áo blouse trắng thì đã tiết ra hormone, mặc vào cái thì ‘phạm luật’ thôi rồi. Nhưng mà một người đàn ông cực phẩm như vậy, lại là Tộc Không Cưới. Ở ven đường bác sĩ Vương Cẩm tình cờ nhặt được Ngạn Dung là một thiếu niên con lai. Ở trong bóng đêm vẻ đẹp của cậu được lộ ra rõ rệt, càng ngắm càng si mê say đắm.
Vương Cẩm vì không chịu nổi nên đã đem cậu về nhà sủng hết mực. Ngày hôm sau tỉnh dậy lại phát hiện mỹ nhân đúng chuẩn chỉ là một đứa nhỏ. Câu chuyện là một cuộc gặp gỡ tình cờ giữa hai cây thủy tiên, chỉ biết thương bản thân sau cùng lại trở thành yêu những điều vụn vặt của đối phương đến mức gà bay chó sủa. Truyện nhẹ nhàng tình cảm, công hơn thụ 17 tuổi, công việc tốt lại phát đạt. Các bạn hãy đọc câu chuyện hay và lãng mạn này nhé!