Về đến nhà, Vương Cẩm đem mấy thứ mua trong siêu thị bỏ vào tủ lạnh. 
Trong tủ lạnh trống không chỉ có mấy quả táo chỏng chơ, rất nhanh liền bị sữa bò, trứng gà, bánh mì mới mua đẩy vào một góc. 
Vương Cẩm để xong đóng tủ lại, thấy Ngạn Dung đứng phía sau nhìn, cười nói: “Bữa sáng hai hôm tới, hẳn là đủ rồi ha.” 
Ngạn Dung run lên, nói: “Đủ rồi.” 
Cậu mấy lần trước ở đây, đã phát hiện Vương Cẩm chưa bao giờ đi vào nhà bếp, cơm ba bữa đều không ăn ở nhà, sau đó cậu bởi vì đau ruột thừa nằm viện, ở trong bệnh viện nghe các y tá nói “Chủ nhiệm Vương lấy viện làm nhà”, phỏng chừng là quen thói ở căn tin bệnh viện giải quyết vấn đề cơm nước, chỗ này cách bệnh viện chỉ có 10’ đi xe. 
Vừa nãy Vương Cẩm ở siêu thị mua những thứ này làm đồ ăn sáng dự trữ, là bởi vì cậu đến sao? 
Nói không ngoài ý muốn thì hơi điêu, trước tết cậu ở đây đến bảy, tám ngày nào từng có đãi ngộ thế này. 
Vương Cẩm rửa khay dâu tây sạch sẽ để vào trong đĩa, đưa đến trước mặt Ngạn Dung, cậu liền cầm một quả bỏ vào trong miệng. 
Vương Cẩm nói: “Ngọt không?” 
Ngạn Dung gật đầu nói: “Ngọt.” 
Vương Cẩm cười cười, cũng cầm một quả ăn, nói: “Ngọt thật.” 
Anh đem dâu tây để một bên, vươn móng ra, vòng qua eo Ngạn Dung, ôm mông cậu lên, để cậu hai chân lơ lửng ngồi trên bàn ăn. 
Ngạn Dung khẩn trương quá luôn, nói: “Phải ở chỗ này sao?” 
Vương Cẩm sát gần một chút, cười 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ve-anh-thich-em-deu-co/1213655/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.