Ngạn Dung trong lòng trào lên một tâm tình không sao tả nổi, vừa giống như thất vọng, lại giống như vui mừng. 
Cậu nói: “Ừ, tạm biệt.” 
Vương Cẩm lại nói: “Đúng rồi, suýt chút nữa đã quên một chuyện.” 
Ngạn Dung đứng trên bậc thang, có chút lạnh nhạt hỏi: “Chuyện gì?” 
Vương Cẩm nhìn ra cậu thay đổi, nhưng ra vẻ không biết, nói: “Cha tôi thật ra không phải lão đại xã hội đen.” 
Ngạn Dung: “… Tôi nghe Bách Đồ ca ca nói qua, ông ấy đào mỏ vàng.” 
Vương Cẩm nói: “Có người nói cho cậu, nhưng lại không có ai nói cho bạn tiểu học của tôi, trong số họ có rất nhiều người, mãi cho đến hiện giờ vẫn còn tưởng rằng tôi là hắc nhị đại.” (thiếu gia xã hội đen =))) 
Ngạn Dung kỳ quái hỏi: “Cuối cùng anh cũng không nói ra sự thật sao?” 
Vương Cẩm than nhẹ: “Tôi khi đó nhát gan lại sĩ diện hão, sợ mất mặt, không dám nói sự thật với bạn học.” 
Ngạn Dung đăm chiêu, ưỡn thẳng lưng, nói: “Tôi rất là dũng cảm.” 
Vương Cẩm cười cười, nhẹ giọng nói: “Trời lạnh, lên nhanh đi.” 
Nhìn Ngạn Dung bước vào thang máy, anh mới rời khỏi đó. 
Trong thang máy, Ngạn Dung tùy tiện nhấc mấy cái đèn lồng lên, nhìn thang máy không ngừng lên cao, có chút thất vọng như vừa tỉnh khỏi giấc chiêm bao. 
Lúc này ánh trăng treo trên đầu cành liễu quá mức tinh khiết, khiến cho Vương Cẩm người này như được chỉnh màu qua ống kính, càng thêm nhu hòa và hoàn mỹ, lại tựa như một người tình hoàn hảo. 
May mà cậu đã sớm biết Vương Cẩm kỳ thực là loại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ve-anh-thich-em-deu-co/1213653/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.