🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đi dạo xong khu phố, Vương Cẩm hỏi: “Có mệt không? Đưa cậu về nhé?”

Ngạn Dung còn đang đắm chìm trong hưng phấn sửng sốt một chút, nói: “Tôi không mệt.”

Cậu không muốn về nhà, nhưng Vương Cẩm có lẽ đã không muốn đi chơi cùng cậu nữa rồi, cậu chưa từng thấy những thứ ‘mới mẻ’ này, nhưng đối với Vương Cẩm mà nói thì đã không còn chút mới mẻ nào nữa.

Cậu lưu luyến quá rõ ràng.

Vương Cẩm nghĩ lại một cái, vừa nãy đi ngang qua gian hàng rong bán kẹo bông đường, Ngạn Dung nhìn rất nhiều lần, đã đi xa như thế mà vẫn còn quay đầu lại nhìn xung quanh.

Anh hỏi Ngạn Dung: “Có muốn ăn kẹo bông đường không?”

Ngạn Dung quả nhiên ánh mắt sáng rực lên, lại hết sức rụt rè gật đầu một cái: “Muốn.”

Bọn họ đi vòng lại, du khách đã ít hơn khi nãy, chỉ là vẫn còn rất nhiều vị khách bé con vây xung quanh hàng bán kẹo bông đường.

Ngạn Dung sợ chen hỏng đèn lồng của mình, giơ tay lên cao thật cao.

Vương Cẩm cười nói: “Cậu đừng tới, ở chỗ này chờ tôi một lúc.”

Ngạn Dung liền đứng đợi ở một chỗ trống gần đó.

Vương Cẩm vóc dáng đến là cao, chen cùng một đám bé con đặc biệt nổi bần bật, bên cạnh có một cô nhóc 6, 7 tuổi hiếu kỳ nhìn anh, cổ nhỏ đều sắp ngửa đến 90 độ, Vương Cẩm cúi đầu cười cười với bé, cô nhóc vội vàng dịch sang bên cạnh chút xíu, giống như đang thẹn thùng.

Ngạn Dung thấy mà buồn cười, lại cảm thấy Vương Cẩm như thế này rất đẹp trai.

Sau

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ve-anh-thich-em-deu-co/1213652/chuong-17.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.