Vương Siêu mang theo Ngạn Dung từ quán bar đi ra, nhìn biển hiệu một cái, sau đó gọi điện thoại cho Vương Cẩm. 
Ngạn Dung đứng bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn hoa văn phức tạp và thô ráp trên sàn nhà cửa quán. 
Cậu đã từng nghe đến tên Vương Siêu mấy lần, nhưng chưa từng thấy người thật, cậu cũng không hiểu “chú” và “chú nhỏ” còn khác nhau ở điểm gì ngoài việc có thêm một chữ ‘nhỏ’. 
Từ tối hôm qua cho đến chiều hôm nay lúc bạn học gọi điện rủ cậu đi ra ngoài chơi, Lương Tỳ chưa từng về nhà, cũng không có gọi điện thoại cho cậu, cậu còn cho rằng Lương Tỳ cả cuối tuần này cũng không có ý định trở về. 
Lúc cậu đi có đeo theo cặp, điện thoại di động để bên trong, cũng không có lấy ra xem qua lần nào. 
Cậu không muốn gây phiền toái cho bất cứ ai, thế nhưng lần này lại làm cho tất cả mọi người cùng gặp phiền toái. 
Vương Siêu nói chuyện điện thoại, nhìn Ngạn Dung một cách vi diệu, hỏi: “Cậu thật sự là Ngạn Dung chứ? 
Ngạn Dung: “… Thật mà.” 
Vương Siêu càng buồn bực: “Tôi nhìn cũng thấy đúng a… Anh hai, anh là tìm thấy ai?” 
Vương Cẩm tìm thấy “công chúa Bạch Tuyết”, là một bé gái con lai Á Âu. 
Gái đó ngủ ở trong phòng đơn wc, say rượu chưa tỉnh, túi xách treo trên tay cầm ván cửa. 
Vương Cẩm từ trong túi tìm ra được thẻ căn cước của cô nhóc, quốc tịch Trung Quốc, tròn 14 tuổi. 
Xung quanh con đường của những quán bar có không ít xe cảnh sát đi tuần, lúc Vương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ve-anh-thich-em-deu-co/1213660/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.