Hơn bảy giờ tối 29 tháng chạp, Vương Cẩm đã được nghỉ, một mình nằm nhoài người trên ghế sofa xem tivi, bên trong đại sảnh, bố mẹ cùng ông anh Vương Tề thêm thằng em Vương Siêu đang tụ thành một bàn đánh mạt chược.
Vương ma ma: “Ông có đánh hay không, than thở cái gì?”
Vương ba ba: “Đánh đánh đánh… để tôi nhìn cái đã.”
Vương Siêu: “Mẹ! Mẹ xem bố con kìa, bố cứ liên tục nhìn trộm bài của con!”
Vương ba ba: “Ai thèm nhìn bài mày? Nói linh tinh.”
Vương ma ma: “Tứ sách.”
Vương ba ba: “Từ từ! Tôi xoa bài.”
Vương ma ma: “Đừng vớ vẩn, tứ sách rồi còn xoa bài cái gì mà xoa.”
Vương ba ba: “Kính tôi đâu? Thằng hai, đem mắt kính của bố ra đây cho bố.”
Vương Tề: “Khỏi mất công tìm kính, con ăn tứ sách, ù.”
Vương ba ba: “Tao vừa định xoa thì mày lại ăn là cái trò gì, mày có thể hiếu thuận với bố mày tí không?”
Vương Cẩm con ngoan từ trên sofa bò dậy, đi tìm kính lão cho bố mình.
Bố anh thua bài nhìn ai cũng không vừa mắt, nói: “Xem tivi thì có gì hay chứ?”
Vương Cẩm độp lại: “Đánh bài thì hay chỗ nào?”
Bốn người cùng ngẩng mặt lên nhìn anh.
Anh đứng hình mấy giây, nói: “Con đi lên ngủ.”
Nói xong anh tắt luôn tivi, không nói tiếng nào đi lên tầng.
Mẹ anh nhỏ giọng hỏi: “Ai lại chọc nó thế?”
Ba người đồng thời xoay mặt liếc Vương Siêu.
Vương Siêu oan hơn Đậu Nga: “Con cái gì cũng không liên quan!”
Vương Cẩm trở về phòng, cởi giầy nằm trên giường, gối một tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ve-anh-thich-em-deu-co/1213646/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.