Ngạn Dung làm phẫu thuật nội soi, vết rạch không lớn, mấy hôm nữa là có thể xuất viện. 
Bách Đồ muốn ở lại chăm lo chuyện giường bệnh, nhưng anh cùng Lương Tỳ đều là người nổi tiếng, nếu như chỉ ở quanh phòng bệnh thì không sao, nhưng chăm sóc bệnh nhân lại không thể cứ ngồi mọc nấm trong phòng được, suy nghĩ một chút cũng thấy nhất định sẽ có nhiều bất tiện. 
Lương Tỳ thương lượng với anh: “Hay là tìm hộ sĩ đi.” 
Bách Đồ có chút do dự, Ngạn Dung quá hướng nội, để một người xa lạ tới chăm sóc cậu, cậu nhất định sẽ không vui. 
Quả nhiên Ngạn Dung nói: “Không cần thuê hộ sĩ, tự em lo được.” 
Bách Đồ nhìn cậu, nói: “Vậy anh ở trong phòng cùng em, những chỗ khác thì thuê thêm một hộ sĩ giúp đỡ, như vậy được không?” 
Ngạn Dung vẫn cự tuyệt: “Không cần, tết âm lịch là ngày lễ rất quan trọng, anh cùng Lương Tỳ ca ca chắc hẳn cũng có nhiều việc bận rộn, hai người đều về nhà đi, em thật sự không sao đâu.” 
Bách Đồ nói: “Làm sao có thể để em ở lại chỗ này một mình đón năm mới?” 
Ngạn Dung cố gắng cười nói: “Em là người ngoại quốc, bất quá cũng chỉ là một ngày nghỉ thôi.” 
Cậu không muốn để cho Bách Đồ cùng Lương Tỳ cảm thấy mình là gánh nặng. 
“Các cậu thôi khỏi khách sáo qua lại nữa đi.” Vương Cẩm nói: “Vừa đúng lúc tôi muốn làm thêm giờ dịp tết, để tôi chăm sóc cậu ấy.” 
Bách Đồ vẻ mặt khó hiểu nhìn anh. 
Lương Tỳ hỏi: “Mày được không đó?” 
Vương Cẩm liếc xéo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ve-anh-thich-em-deu-co/1213647/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.