Nhìn Lương Tỳ cúp điện thoại, Bách Đồ vội hỏi: “Anh ta nói thế nào?” Lương Tỳ cau mày: “Nó nói là thật sự.” Bách Đồ cau mày còn kinh hơn cả hắn. Lương Tỳ an ủi: “Đừng lo lắng, Ngạn Dung không phải lớn lên ở Stockholm sao, có bệnh này cũng không có gì là lạ.” NOTE: Stockholm là tên thủ đô của Thụy Điển. Stockholm cũng là tên một hội chứng tâm lý, con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi căm ghét thành quý mến đồng cảm với kẻ bắt cóc mình. Bách Đồ: “… Im đi được không.” Bởi vì đồng tình với cuộc đời bị trở thành cô nhi của Ngạn Dung, thế nên dù khác xa với nguyện vọng nhận con nuôi ban đầu, anh cùng Lương Tỳ vẫn đồng ý nhận Ngạn Dung đã sắp thành niên, cố gắng hoàn thành hết trách nhiệm của bọn họ. Công việc của anh luôn rất bận rộn, Ngạn Dung lại ở trong ký túc xá trường, hai người trở thành cha con trên danh nghĩa đã nửa năm, trên thực tế thì ở chung không đến nửa tháng, thời gian đấy là bao gồm cả mấy ngày làm thủ tục bên Thụy Điển. Tình huống của Lương Tỳ cũng không khác lắm, hai người bọn họ cùng Ngạn Dung đừng nói là có tình cảm vững chắc gì, ngay cả coi là quen thuộc cũng còn chưa có đến. Việc tiếp nhận và mang Ngạn Dung về Trung Quốc đều là quyết định của anh, Lương Tỳ luôn tâm tâm niệm niệm muốn một bé gái đáng yêu ngọt ngào, thế nên từ đó đến giờ không quá thích Ngạn Dung, Ngạn Dung cũng hầu như không chủ động tiếp xúc với Lương Tỳ. Cậu ở trước mặt Bách Đồ luôn có những biểu hiện hợp với tuổi nhưng thật ra lại là một thiếu niên hiểu chuyện, sẽ kể với Bách Đồ mấy chuyện cậu thấy lý thú trong trường, tình cờ chủ nhật rảnh rỗi Bách Đồ sẽ đón cậu về, cậu còn có thể giúp anh làm việc nhà. Tổng thể mà nói, Ngạn Dung thật ra là một bé trai khiến người ta yêu thích, ngoại trừ một chuyện, cậu đối với Lương Tỳ có tình cảm vượt mức bình thường. Cậu rất ít khi nhìn thẳng vào Lương Tỳ, Bách Đồ lúc đầu còn cho rằng cậu cảm nhận được Lương Tỳ không thích mình, còn âm thầm dặn Lương Tỳ đối xử tốt với Ngạn Dung hơn một chút, cho đến sau này vô tình phát hiện, Ngạn Dung sẽ rình lúc Lương Tỳ không để ý, dùng một loại ánh mắt gần như cuồng nhiệt mà lén lút nhìn hắn. Chuyện này, Bách Đồ không nói với bất kỳ người nào, chỉ đến khi Lương Tỳ biểu đạt bất mãn với việc Ngạn Dung vừa gặp nhau đã thích dính lấy “Bách Đồ ca ca”, anh mới mập mờ nói qua một lần với Lương Tỳ. Bách Đồ và Lương Tỳ tình cảm rất tốt, tín nhiệm giữa hai người cũng như thành đồng vách sắt, nhắc nhở Lương Tỳ cũng không phải vì sợ Lương Tỳ không giữ được mình trước gương mặt xinh đẹp của Ngạn Dung, mà trái lại là lo lắng cho Ngạn Dung hơn, tuổi cậu còn quá nhỏ, đắm chìm vào một tình cảm không có kết quả lại còn phải đè nặng trong lòng khó tránh khỏi sẽ chịu nhiều áp lực, rất có thể gây ảnh hưởng xấu đến cuộc sống tương lai. Anh và Lương Tỳ trời xui đất khiến mà làm ba ba Ngạn Dung, tuổi tác chênh lệch không nhiều, lại hoàn toàn không có kinh nghiệm làm bố, hơn nữa công tác đặc thù nên có rất nhiều chỗ hạn chế, nói cho cùng, ngoài việc cung cấp vật chất đầy đủ hơn, những cái khác chẳng thể nào cho Ngạn Dung được. Thế nhưng, ít nhất cũng sẽ không để lòng tốt tạo thành sai lầm. Hơn chục ngày trước Giáng Sinh, trợ lý của Lương Tỳ tới trường đón Ngạn Dung nhưng vồ hụt, điện thoại di động cũng không gọi được, cả ngày đều không có tin tức, ngày thứ hai trở về, vừa thấy mặt đã khóc, trái lại là Vương Cẩm – người đưa cậu trở về lại kể hết sự tình từ đầu đến cuối với Lương Tỳ. Lương Tỳ không muốn truy cứu, Ngạn Dung lại không chịu tự mình nói ra, Bách Đồ không còn cách nào suýt chút nữa làm ầm lên với Lương Tỳ. Anh cảm thấy Vương Cẩm là một kẻ khốn nạn, đối với Ngạn Dung làm ra hành động chả khác nào cưỡng gian, Lương Tỳ thế nhưng cố cãi cho rằng Vương Cẩm không sai, chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm. Nói được vài câu, Lương Tỳ thấy anh đã giận thật, mới nhanh như gió đổi giọng mắng chửi Vương Cẩm khốn kiếp một trận. Cuối cùng khi tỉnh táo lại, hai người thương lượng một chút, Lương Tỳ cùng người trong nhà họ Vương quan hệ khá tốt, Ngạn Dung lại ở trong nước, sớm hay muộn cũng không tránh khỏi việc gặp mặt Vương Cẩm, không bằng đưa cậu đi du học, đầu tiên là không lo gặp lại Vương Cẩm sẽ tạo thành bóng ma, thứ hai là cũng để cậu thoát khỏi khổ cực khi học tiếng Trung, dù sao học tập và sinh sống trong hoàn cảnh quen thuộc ngôn ngữ vẫn thoải mái hơn. Chủ nhật này, Ngạn Dung khó có được một lần chủ động gọi điện thoại tới, nói muốn về nhà. Tới gần tết xuân, Bách Đồ cùng Lương Tỳ đều chấm dứt hết tất cả công việc để ở nhà nghỉ ngơi, hai người liền cùng nhau đến trường học, đem cậu đón trở về. Bách Đồ dự định sau khi về nhà sẽ chậm rãi đem chuyện xuất ngoại nói với Ngạn Dung, để cho tự bản thân cậu có thời gian tiếp nhận. Ai ngờ trên đường, Lương Tỳ chưa gì đã nói ra. Anh còn chưa kịp trách cứ Lương Tỳ nóng vội, liền nghe Ngạn Dung ở ghế sau nói: “Em muốn ở lại Bắc Kinh.” Lương Tỳ cùng Bách Đồ đều choáng váng. Một đường về nhà đều trầm mặc, Ngạn Dung đi vào phòng thay quần áo, Bách Đồ nhanh chóng thúc giục Lương Tỳ gọi điện cho Vương Cẩm. Lúc Lương Tỳ nói chuyện điện thoại xong, Bách Đồ cả người đều không ổn, anh trước đây ấn tượng với Vương Cẩm khá tốt, sau chuyện lần đó, liền cảm thấy Vương Cẩm chính là điển hình của loại mặt người dạ thú, hiện tại càng cảm thấy không thể nhịn nổi, Ngạn Dung có tật xấu gì tạm thời không nói đến, một người đàn ông trưởng thành hơn 30 tuổi, giở trò với thằng nhóc còn chưa đủ sao mà giờ còn muốn đùa giỡn tình cảm? Lương Tỳ nhìn anh nổi giận đùng đùng, cái gì cũng không dám nói, trong lòng đem đồ không biết xấu hổ Vương lão nhị chọt thành tổ ong. Bách Đồ đi vào phòng của Ngạn Dung, trong chốc lát đã lại mặt tối sầm đi ra. Lương Tỳ chân chó chạy ra hỏi: “Thế nào? Khuyên được không?” Bách Đồ buồn phiền nói: “Không được, cũng không biết Vương Cẩm cho nó uống thuốc beep gì nữa.” Lương Tỳ nhỏ giọng nói: “Anh nghe bọn nó nói, ‘cái đấy’ của Vương lão nhị rất lợi hại.” Bách Đồ: “…” Vương Cẩm ‘cái đấy’ có lợi hại hay không hai người bọn họ cũng chỉ được nghe tin vịt, có thể xác nhận chuyện này trong nhà chỉ có người bạn nhỏ đang quyết tâm không thay đổi kia biết, nhất định muốn vì “Vương Cẩm ca ca” của cậu mà ở lại Bắc Kinh, sống chết không muốn xuất ngoại, nên giảng đạo lý cũng đã giảng, cậu vẫn giữ vững dáng vẻ cứng mềm không ăn. Dù sao cũng không phải con đẻ, hơn nữa đã thành niên rồi, Bách Đồ cũng không thể làm gì được cậu. Còn Lương Tỳ căn bản là chả thèm quản. Lại qua chừng mười ngày, kỳ nghỉ đông đã đến. Lương Tỳ cùng Bách Đồ đến trường học đón Ngạn Dung, mới nhắn không bao lâu liền nhận được điện thoại của Ngạn Dung gọi tới, nói không cần đến đón, cậu đi đến ‘nhà bạn trai’, hai ngày nữa mới về. Vương Cẩm rất muộn mới về nhà, nhìn thấy Ngạn Dung ngồi ở bậc cầu thang trước cửa thì hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không tính là bất ngờ. Lúc nhắm mắt nói điêu với Lương Tỳ, anh đã biết Ngạn Dung sớm hay muộn cũng sẽ chủ động đến tìm mình. Mùa đông khắc nghiệt, nhiệt độ rất thấp, Ngạn Dung chỉ mặc một cái áo lông vũ mỏng bên ngoài bộ chế phục, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh cóng trắng bệch, môi cũng có chút thâm tím, ôm trong ngực một cái balo, ngồi ở chỗ đó không nói lời nào nhìn Vương Cẩm. “Được nghỉ đông? Sao không gọi điện cho tôi trước?” Vương Cẩm hỏi. Thái độ của anh quá là tự nhiên, cùng với suy nghĩ của Ngạn Dung khác nhau hoàn toàn. Ngạn Dung chậm rãi đứng lên, cứng ngắc nói: “Tôi nghĩ anh tan làm sẽ về ngay.” Vương Cẩm vừa mở cửa vừa cười nói: “Tại tôi thường tăng ca. Mau vào đi cho ấm.” Một lần nữa đặt chân vào nhà Vương Cẩm, Ngạn Dung cả người đều gò bó không thoải mái. Vương Cẩm bảo cậu ngồi xuống trước, sau đó mình thì lấy từ tủ lạnh ra chai sữa bò, ‘ding’ một tiếng, đi ra đưa cho cậu, nói: “Làm ấm tay cùng mặt.” Ngạn Dung nhận lấy, đem bình sữa bò ấm ấm ôm trong lòng bàn tay, cúi đầu không nhìn Vương Cẩm. Cậu biết cậu đến đây làm gì. Cậu biết Vương Cẩm cũng biết. Vì thế một lát sau, Vương Cẩm lấy sữa bò từ trong tay cậu ra, sau đấy đem cậu ôm lên, cậu chỉ cứng người lại một cái, cũng không hề phản đối. Vương Cẩm bế cậu lên tầng, cậu xấu hổ lại lúng túng đem hai tay co rúc trong lòng anh, đối với chuyện sắp xảy ra tràn ngập sợ hãi, thế nhưng lại không muốn bị nhìn ra, cậu muốn để cho Vương Cẩm tin rằng cậu không để ý chuyện này, cũng làm cho chính mình tin tưởng điều ấy. Tại thời điểm cậu không để ý, Vương Cẩm hiếm khi mà do dự trong chốc lát, anh nhìn ra được Ngạn Dung không muốn cùng anh ân ái, anh cũng không quen ép buộc người khác, một mình thoải mái không phù hợp với tính cách thích thưởng thức cái đẹp của anh. Nếu như mà hôm nay Ngạn Dung không mặc chế phục đến, có lẽ anh sẽ thả Ngạn Dung đi rồi. Thế nhưng Ngạn Dung không chỉ mặc, còn mặc đến là xinh đẹp, cùng với bộ lần trước ở bệnh viện cùng màu nhưng khác kiểu, kết hợp với khuôn mặt lai của cậu, sức mê hoặc phải gọi là tăng vọt gấp 10 lần. Vương Cẩm nghĩ thầm một cái, chịch một lần với chịch thêm lần nữa cũng chả khác nhau là mấy. Vậy thì lần này cứ chịch đi rồi bàn tiếp. Vương Cẩm trên cơ bản là loại người trên giường dưới giường giống nhau, anh chủ động nói chuyện vui vẻ thời gian ‘mở màn’ dài lại ôn nhu. Bị Vương Cẩm dùng từ ngữ khéo léo cùng kỹ xảo thành thạo dỗ đến quên mất sợ hãi cùng bất an, Ngạn Dung hiện tại hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm, thành công mang lại cho bản thân mình một ấn tượng dâm đãng khó phai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]