Vương Cẩm thầm suy đoán, người Ngạn Dung thích nhưng không dám nói, không phải Bách Đồ thì cũng là Lương Tỳ. 
Cậu đến Trung Quốc mới chỉ vài tháng, hơn nữa vừa tới đã bị tống vào ký túc xá của trường, ngoài giáo viên ra bên cạnh chắc cũng chỉ có mấy đứa nhóc tầm tầm tuổi với cậu, có thể làm cho cậu lúc cao trào mà gọi ra tiếng “ca ca”, cũng chỉ có thể là hai vị cha nuôi này mà thôi. 
Bách Đồ là thần tượng của mọi người, vẻ ngoài trời sinh đã đặc biệt hơn người, Lương Tỳ cùng anh đứng chung một chỗ, chỉ bàn riêng tướng mạo cũng đã xứng đôi, Lương Tỳ suốt ngày gọi Bách Đồ là vợ hắn, nhưng Bách Đồ hành vi cử chỉ thậm chí là tính cách một chút cũng không đàn bà, hai người này khó phân cao thấp đều hấp dẫn phụ nữ và tiểu thụ. 
Thế nên Ngạn Dung thích ai khó mà chắc được. Xem ra thì cậu đối với Bách Đồ rất thân nhau, với Lương Tỳ thì có hơi sợ, thế nhưng mấy đứa trẻ thường trước mặt người mình thích thì tay chân lóng ngóng, không tự chủ được mà trở nên lo sợ rụt rè. 
Vương Cẩm thiên về hướng kết luận “Ngạn Dung thầm mến Lương Tỳ” này hơn. 
Nhưng nhìn cái vẻ khinh thường sắp chạm đến cả trời này của Lương Tỳ, đoán chừng là nhìn Ngạn Dung không vừa mắt, không riêng gì lý do lỡ mất cục cưng nhỏ giận lây sang Ngạn Dung, mà chắc hẳn còn vì cảm giác thấy Ngạn Dung hơi quái, hoài nghi thằng con nuôi này có chủ ý với vợ hắn. 
Trên kia là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ve-anh-thich-em-deu-co/1213639/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.