Sáng hôm sau hơn 9h, Vương Cẩm gọi điện thoại cho Ngạn Dung, nhắc cậu rời giường. 
Ngạn Dung nói: “Em dậy rồi, chuẩn bị làm bài tập.” 
Vương Cẩm hỏi cậu: “Ăn sáng chưa?” 
Ngạn Dung nói: “Uống một ly sữa, còn ăn nửa hộp bánh bích quy.” 
Vương Cẩm nói: “Ừm, bụng đói khi làm bài tập sẽ bị ngốc.” 
Ngạn Dung không tin: “Anh ít lừa em đi.” 
Vương Cẩm cười nói: “Sao anh lại lừa em? Anh là bác sĩ đấy nhé.” 
Ngạn Dung rất có logic: “Ngốc không phải bệnh.” 
Vương Cẩm không nhịn được cười, nói: “Quên đi, em cũng không ngu ngốc nổi, bé thông minh.” 
Ngạn Dung nói: “Anh thì sao? Đang ở cùng mẹ anh?” 
Vương Cẩm nói: “Không phải, mẹ anh cùng em trai đi mua đồ ăn, anh trai anh buổi trưa về nhà, bà ấy muốn xuống bếp.” 
Ngạn Dung có chút ao ước nói: “Bữa trưa nay của mọi người nhất định là rất phong phú.” 
Vương Cẩm cảm thấy cậu thật nhỏ bé đáng thương, nói: “Mẹ anh nấu cơm ăn chán lắm ấy.” 
Ngạn Dung kinh ngạc hỏi: “Có thể khó ăn hơn món cơm rang anh làm không?” 
Vương Cẩm mất trí nhớ nói: “Anh từng làm cơm rang lúc nào?” 
Hai người cứ như thế nấu cháo điện thoại nửa tiếng, thiệt tình rất là ngọt ngào. 
Vương Cẩm nghe được tiếng Vương Siêu dưới tầng, nói: “Bọn họ về rồi, anh đi xuống xem thử. Em chăm chỉ làm bài tập, đừng ham chơi đấy.” 
Ngạn Dung lưu luyến không thôi nói: “Ừm… Nếu có bài không làm được thì sao bây giờ?” 
Vương Cẩm nói: “Chụp lại gửi cho anh, đợi lúc anh không có việc gì sẽ dạy cho em.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ve-anh-thich-em-deu-co/1213667/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.