Vị Kim tiên sinh kia cũng nhìn thấy Ngạn Dung, vẻ mặt còn kinh ngạc hơn so với cậu. 
Hắn vì sao lại ở đây? 
Trong lòng của hai người không hẹn mà cùng nghĩ như vậy. 
Ngạn Dung đến gần, cậu còn đang do dự có nên chào hỏi hay không. 
Kim tiên sinh kia đã đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười, nói: “Đi ra ngoài mua đồ?” 
Hắn lần trước khi đến mặc vest, hình như mới tham gia xong hội nghị gì đó, lần này lại mặc đồ dạo phố, là áo có mũ cùng quần jean, có vẻ trẻ tuổi hơn rất nhiều. 
Ngạn Dung cũng mỉm cười lễ phép đáp lại, nói: “Đúng vậy. Anh có chuyện gì không?” 
Đối phương khách khí nói: “Lần trước chúng ta gặp nhau rồi, cậu còn nhớ không? Tôi tên Kim Việt.” 
Ngạn Dung nói: “Nhớ chút chút, anh nói anh là bạn học của Vương Cẩm Châu.” 
Kim Việt run lên rồi mới cười: “Cũng không sai, cậu ấy đúng thật là được sinh ra ở Cẩm Châu.” 
Hắn dùng cái chữ “Cậu ấy” này ám chỉ Vương Cẩm, trong giọng nói rõ là thân mật, dường như cố ý khoe khoang hắn cùng Vương Cẩm có chuyện cũ khó quên. 
Ngạn Dung mím mím môi, nói: “Anh ấy không phải bác tôi.” 
Kim Việt: “Ồ?” 
Ngạn Dung nghe không ra cái “Ồ” này là có ý gì, chỉ cảm thấy người này thật đáng ghét, thế là thẳng thắn tuyên bố vấn đề chủ quyền: “Anh ấy là bạn trai tôi.” 
Cậu chú ý tới Kim Việt hạ tầm mắt xuống phía dưới, trong nháy mắt mới lại lần nữa nhìn vào vào cậu. 
Kim Việt cười mà như không cười, nói: “Ồ.” 
… 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dang-ve-anh-thich-em-deu-co/1213669/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.