Cậu ta có bệnh, một loại bệnh chữa không được, bởi vì trong mắt cậu ta tình yêu không khác nào bạo lực, cũng đồng nghĩa với việc thương tổn. Cậu ta chưa bao giờ tự kiềm chế trên cơ thể anh cả, cứ nhìn vết máu ứ đọng từ trên mặt xuống dưới người anh là biết anh đến cùng đã phải chịu đựng biết bao nhiêu bạo ngược rồi...
Anh không trốn đi, không vì cái gì cả, chỉ là một năm trước tên ấy đã đánh gãy gân chân anh rồi, cướp đi khả năng cất bước chạy trốn của anh, hiện tại anh chỉ có thể đi từ từ một đoạn đường rất ngắn, nơi này lại là văn phòng cao nhất của hắc bang, là phòng chuyên dụng của lão đại, ai cũng không cứu được anh, mà anh, cũng không cứu nổi cậu ta nữa rồi...
Anh bị giam ở đây bao lâu rồi, anh cũng đã không còn nhớ nổi, anh đã sớm quên đi mất thời gian cụ thể... Cậu ta phá hủy cơ thể vốn không được đẹp của anh, cũng đồng nghĩa với việc cậu ta phá hủy cuộc đời vốn không mấy tươi sáng của anh. Nếu lúc ấy anh không nhặt cậu từ trong đống rác, nếu khi ấy anh không phát hiện trên người cậu đầy rẫy vết thương, nếu lúc ấy anh không nói ra câu nói như thế, nếu khi ấy anh để cậu nhận cú điện thoại kia, thì có phải tất cả những thứ này sẽ không phát sinh không? Cuộc gặp gỡ của họ quá mức hí kịch hóa, kết cục của họ cũng quá mức hắc ám hóa, Tàn Sinh ơi Tàn Sinh... Đã như vậy thì chúng ta cứ cùng nhau chịu được bệnh ngược cùng tình yêu đắm say của đối phương vậy, không sao cả, phá hủy thì cứ phá hủy đi, anh không đau lòng đâu.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.