Vân Sanh?”
Giọng Diệp tàn Sinh cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, tôi lấy lại tinh thần nhìn cậu ta, nhất thời không thể nói gì được, chỉ hướng về phía cậu gật gật đầu.
“…”
Tàn Sinh trầm mặc cầm lấy cái chén sứ ban nãy nói với tôi: “Ăn chút gì đi.”
Tôi liếc nhìn cái chén sứ màu trắng kia, thấy bên trong là cháo loãng liền muốn giơ tay lên, song cơ thể vẫn rất mệt mỏi, khắp chỗ đều đau xót khó chịu, nhưng bụng quả thật có hơi đói, tôi uể oải mở miệng: “Cậu đút tôi ăn.”
Câu này vừa nói ra, tôi có thể thấy được tay cầm chén của Diệp Tàn Sinh run lên…
Kích động đến thế?
“Này, quỷ thúi, cậu đang nghĩ gì thế…” Cái gương mặt hưng phấn ấy rõ ràng đang xuyên tạc cái gì rồi.
“A –“
“Hả?”
Cậu căng thẳng múc một muỗng cháo từ trong chén ra, làm động tác há miệng với tôi, rồi sau đó đưa cái muỗng đến bên mép tôi…
Tôi ngơ ngác nhìn vẻ mặt kích động đó của Diệp Tàn Sinh mà không biết có nên phối hợp há miệng ra không, mái tóc đen của cậu vẫn che khuất đôi lông mày anh tuấn dị thường của cậu, trong đôi con ngươi lấp lánh kia lộ ra hưng phấn, mới lạ, quyến luyến không dứt chỉ có của con nít…
Tôi biết, đút cho người khác ăn cơm như này khẳng định là lần đầu tiên…
Chẳng trách…
Mặt tôi không biết vì sao lại đỏ ửng, đã lớn như vậy rồi mà còn bị người xem như con nít đút cho ăn, thật sự là…
“Cậu ‘A –‘ cái quần què ấy.” Tôi dùng cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-nguoc/1313638/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.