Ngày thứ hai lúc tỉnh dậy đã là buổi trưa, trên người tôi không có một mảnh quần áo, chỉ có tấm chăn mỏng đắp lên.
Tôi không biết thể lực của Diệp Tàn Sinh làm sao mà tốt đến thế, rõ ràng cùng nhau làm một chuyện, mà mỗi ngày tôi đều chỉ mơ mơ màng màng tỉnh giấc, còn cậu toàn tràn đầy năng lượng thoải mái tinh thần nhìn tôi…
Nhưng hôm nay tôi vừa mới ra khỏi phòng liền nhìn thấy Diệp Tàn Sinh ôm một con…
Con gì đấy?
“Gấu gấu ~~”
Vật đấy nhìn thấy tôi liền từ trong khuỷu tay Tàn Sinh thò đầu ra kêu hai tiếng với tôi.
Mọe, là chó…
Hình như là con Golden nhỏ?
“Tôi đồng ý cho cậu nuôi chó?” Tôi giơ tay lên, đau đầu xoa xoa trán, chiếc áo sơ mi trắng chỉ cài hờ cúc nháy mắt trượt xuống bả vai. Tôi đi đến cạnh cậu, ngồi xuống sờ đầu con cún, nó cũng không sợ người lạ mà hưởng thụ lắc lắc đuôi…
“Là vì anh không đồng ý nuôi mèo.”
Tay tôi cứng đờ trên đầu con cún, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tàn Sinh. Thằng quỷ thúi, ngày hôm qua cậu ta chạm vào người tôi nên tôi không đồng ý cho cậu nuôi mèo, còn tình huống bây giờ là thế nào đây?
Tôi lườm cậu: “Không thể nuôi mèo, liền đại biểu có thể nuôi chó à?!”
“Anh cũng không nói mà.”
Vô tội vô tội…
Tôi thở dài: “Có phải tôi nên nói một tiếng xin lỗi với cậu không.”
“Không cần đâu.”
“Thằng quỷ thúi!!!”
Ăn cơm xong tôi nằm lên ghế sofa nhìn quyển tạp chí đã lâu không thấy, không biết quyển này bị lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-nguoc/202218/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.