Phòng hiệu trưởng hôm nay có khách quý đến.
Nghe nói là tự hiệu trưởng đi đón, nghe nói cái người khách quý đó vừa đẹp trai vừa nhiều tiền,…
Tại phòng hiệu trưởng.
Thương Phàn ngồi trên ghế, mắt nhìn tư liệu trên bàn, ngữ điệu lãnh đạm nhưng toát lên phong thái uy nghiêm.
“Đây là tư liệu bọn hắn đưa tới?”
“Vâng, toàn ở đây cả, tuyệt đối không ít đâu.”
Gương mặt điển trai của Thương Phàn lộ ra luồng khí tức nguy hiểm: “Thế nào mà từ năm 10 tuổi đến 20 tuổi ngay cả một sự kiện cũng không có, nó chết đi sống lại à? Mà nữa, cuôc đời nó đơn giản như thế này?”
Không sai, trên tờ giấy này liệt kê về cuộc đời của Diệp Tàn Sinh, chỉ có điều một đời này hình như quá mức ngắn ngủi, chỉ vài chữ đã có thể khái quát được một đời của cậu ta.
Vừa đến 5 tuổi, sống cùng với mẹ, hầu như không ra khỏi nhà.
Nắm 10 tuổi, bị cha là lão đại hắc đạo đón về, học tập tại gia, sau đó không hiểu sao lại bị đưa ra khỏi gia tộc.
20 tuổi mang theo thế lực của bản thân quay về…
Trái lại, tư liệu về người nhà cậu ta thì đầy một tờ.
Thương Phàn ném tư liệu lên trên bàn, cầm ly cà phê uống một ngụm.
“Vân Sanh nói thế nào?”
Cơ thể mập mạp của hiệu trưởng run lên: “Thiếu gia nói đó chỉ là bệnh nhân.”
“Bệnh nhân? Ha ha…” Thương Phàn ngồi dậy, gã đi ra cửa, “Dẫn tôi đi gặp nó.”
Mà lúc đấy tôi còn đang bận dốc hết sức lực ra để nhớ lại số điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-nguoc/202219/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.