Sáng sớm tôi ngồi thở dài trong sân nhìn đám Lăng Tiêu, giật tóc mình oán hận bản thân không có gì lại đi nói ra câu thiếu đòn như thế…
Đậu Phộng phát điên chạy loanh quanh trong sân, ba hồi xông vào rừng cây bên kia, năm hồi nhảy vào bụi cỏ bên này, rất động kinh.
Nó thì sải bốn chân ra quấy, còn lòng tôi lại dạt dào nỗi thấp thỏm chờ đợi.
Thật ra Diệp Tàn Sinh không để tôi phải chờ lâu, dày vò của tôi chắc cũng chỉ xảy ra trong vòng 5 giây thôi. Cậu ấy vô cùng hưng phấn, hai ngón tay tôi vê vê mớ tóc rối trước trán nhìn cậu vội vàng thu dọn những thứ cần dùng đến…
Chỉ cần là chuyện có liên quan nhất đến tôi, thì cũng có thể làm cậu phấn khởi đến thế đấy, tối ngày hôm qua một đôi chân dài cạ cạ cọ cọ tôi nửa buổi mới chịu ngủ là tôi đã biết cậu tuyệt đối xem chuyện cắt tóc là thật rồi.
Ban đầu quá trình cũng xem như thuận lợi, cậu còn biết phải choàng thêm một cái khăn tắm lớn lên cổ tôi để ngừa tóc rớt xuống, mãi đến tận lúc cậu bắt đầu cắt tóc, tôi mới dần thấy lo sợ bất an…
“Tên nhóc thúi tôi nói bao nhiêu lần rồi, đừng có cố tình chạm vào cổ tôi!”
Tôi vươn tay lên bắt lấy bàn tay đang cắt tóc của cậu, buột miệng nói to. Thằng nhóc thúi này từ lần đầu tiên ma sát sau gáy tôi thì bây giờ không ngừng xẹt qua chỗ đó, tuyệt đối là cố ý!
“Ừm.” Đằng sau truyền đến giọng nói trầm thấp nhưng nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-nguoc/1313643/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.