Tỉnh lại rồi, mí mắt tôi nặng nề không nhấc lên nổi, mất hồi lâu mới nhấc nó lên được, nhưng vừa mở mắt ra liền bị ánh nắng chói chang phải nhắm mắt lại ngay, tôi đã nằm bao lâu rồi…
Dần thu hồi mạch suy nghĩ về lại trong đầu thì tôi mới nhớ ra mình bị Thương Phàn lôi về.
Nhớ đến đây, tôi mặc kệ ánh nắng chói gắt mà cố mở mắt ra, ánh mặt trời làm trước mắt tôi chỉ là một mảng trắng xóa, hồi lâu mới xuất hiện chút sự vật, tôi quan sát xung quanh.
Một căn phòng xa lạ, quả nhiên đã bị gã bắt đi rồi, Thương Phàn…
Vậy bây giờ thật sự đang ở Hồng Kông ư?
Tôi nghiến răng, muốn ngồi ngậy khỏi giường nhưng phát hiện chỉ nắm chặt hai tay lại thôi cũng không làm được!
Thần kinh phút chốc kéo căng, tôi thử động người thì nhận ra mỗi một nơi trên cơ thể đều vô cùng yếu, không có lực…
Tôi căng thẳng nhìn bốn phía, trang trí rất phục cổ, giường lớn mạ vàng, trên đỉnh đầu còn có tấm rèm sa mỏng vàng, rất giống với giường ở cung điện Anh, tôi phỉ báng trong lòng, cũng thật là một hứng thú buồn nôn!
Nơi này có đầy đủ mọi thứ, bốn góc tủ đầu giường đều chạm trổ, kế bên giường là kệ sách chất đầy các loại sách dày cộp, cái bàn ở cạnh xem qua giá trị cũng không nhỏ.
Thấy đã nghỉ ngơi đủ rồi, tôi chống đệm gường vật lộn muốn ngồi dậy, nhưng hai tay chẳng dùng được sức, thế nào mà chỉ đứng dậy thôi cũng không nổi.
Nhưng sự thật bày ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-nguoc/1313647/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.