Tôi duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng xoa xoa dưới khóe mắt cậu, cuối cùng giọt nước ứ đọng trong mắt cũng nhỏ xuống, là một giọt nước nguyên vẹn tròn trĩnh chứ không hề bị tán vụn thẳng tắp rớt xuống mắt tôi, tôi không kịp khống chế chớp mắt một cái, sau đó, giọt nước mắt ấy trượt ra từ trong hốc mắt tôi…
“Quỷ con, sao khóc.” Tôi nói.
Cậu thả xuống hai cái chân bủn rủn đã mất đi cảm giác của tôi, nhẹ nhàng ôm tôi: “Bởi vì anh khóc vì em.”
“Này là đạo lí gì hử?” Tôi ôm lấy cậu, khẽ cười nhạo.
“Bởi vì anh là người đầu tiên rơi nước mắt vì em, Vân Sanh.”
Tôi nhắm mắt, một giọt nước còn đọng trong mắt lăn xuống: “Cậu cũng thật quá quyến rũ…”
Cậu khẽ cắn tai tôi: “Diệp Tàn Sinh chỉ có thể bị Phương Vân Sanh quyến rũ thôi.”
“Tên ngốc…”
“Vân Sanh, thật muốn khóa anh lại.”
Tôi cắn một cái lên lỗ tai cậu, rồi đặc biệt rung dây xích trên chân để cậu nghe được âm thanh êm tai, cáu giận nói: “Quỷ con, cậu đã làm vậy rồi.”
“Vậy thì giam cầm!”
“Chứ bây giờ không phải?”
Tàn Sinh trẻ con ương bướng trong lòng tôi lắc lắc đầu, cậu nói: “Em muốn nói là trói anh lên trên giường.”
Mặt tôi đỏ lên, ra vẻ muốn đạp người nhưng lại bị cậu bắt được, sau đấy tôi cảm nhận được thứ đang chôn trong cơ thể mình dần cứng lên.
“Không muốn!”
Sắc mặt tôi trong nháy mắt biến xanh, tôi nhìn về phía Tàn Sinh, thấy cậu tà mị hôn lên mắt cá chân vừa bị cậu tóm lấy, rồi lần thứ hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-nguoc/202216/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.