Thời điểm cậu ta đi vào nhà, tôi ngẩng đầu lên đúng ngay lúc chạm đến gương mặt điển trai không cảm xúc kia của cậu ta, bên khóe miệng còn hơi sưng đỏ, quần áo nhàu nát, còn có bùn đất cùng vết xước…
Lúc đó, tôi vẫn chỉ đang mặc một chiếc áo sơ mi dài nhất ngồi trên ghế sofa xem ti vi…
“Em về rồi.” Cậu ta nói.
Tôi đứng dậy, nhìn khóe miệng cậu ta mà hỏi: “Cậu đánh nhau?”
“Ừm.”
“Với ai?”
Diệp Tàn Sinh tự mình ngồi đến cạnh tôi, cậu ta nghiêm túc xoa mặt tôi, nói lảng sang chuyện khác: “Sao mà sắc mặt khó nhìn vậy?”
Tôi lôi tay cậu ta ra: “Nếu cậu giúp tôi mở dây xích thì sắc mặt tôi nói không chừng sẽ tốt hơn được một chút đấy.”
“Em không buông tha đâu, là chính anh nói có vài thứ phải nên không từ thủ đoạn nào để có được mà.”
“Tôi nói là nói đồ vật, không phải nói con người.”
Cậu ta cầm lấy cái remote ti vi trong tay tôi, đổi kênh truyền hình rồi nói: “Anh là đồ vật của em…”
Tôi không biết làm sao với chấp nhất của cậu ta, “Tàn Sinh, mở dây xích ra…”
“Không.”
“Cậu muốn bức điên tôi ư?”
Tay Diệp Tàn Sinh một lần nữa xoa lên mặt tôi: “Tây Ngạn có nói, tính thích ứng của con người rất mạnh mẽ, anh sẽ nhanh thích ứng thôi.”
Trong lòng tôi cả kinh: “Tây Ngạn là ai?”
“Là tôi.” Giọng nói quen thuộc, là cái gã đeo kính!
“Tây Ngạn, cậu sao lại vào được.” Diệp Tàn Sinh đứng dậy, nhìn về phía người tựa ở cửa hỏi, nét mặt nghiêm túc cẩn thận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-nguoc/202214/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.