Tôi ngồi trên ghế bên cửa sổ, tay cầm giấy bút viết lung tung. Thương Phàn là một người giữ chữ tín nên đương nhiên không cần tôi nhắc, sau đêm đó gã quả thực giảm bớt liều dùng Lam Yêu với tôi. Từ 2 ngày 1 lần đổi thành 1 tuần 1 lần. Thế nhưng tình trạng cơ thể tôi đã không thể trở lại như lúc ban đầu.
Hiện giờ tình trạng của tôi cũng chỉ có thể đi lại một lát trong phòng, lúc không có gì làm thì nhìn sách viết chữ, bình thản đến làm tôi hốt hoảng.
Thương Phàn sẽ không hạn chế hoạt động của tôi, nhưng gã sẽ không để tôi chạm vào bất kỳ đồ vật nào có thể tiếp xúc với bên ngoài, chẳng hạn như điện thoại…
Ngòi bút xột xoạt trên trang giấy, tôi hết lần này đến lần khác ráng ghi nhớ sắp xếp mấy con số lên trang giấy, xử lý lại những cảm giác sai sai về chúng.
Tôi nên mừng là sau cái lần đến trường nhưng suýt chút nữa bị Thương Phàn bắt đi ấy tôi đã thuộc được số điện thoại của Tàn Sinh…
Nhưng mà…
Tôi mỗi ngày đều mê man không tỉnh táo thế này thì làm sao có khả năng nhớ được một dãy số điện thoại đến tận bây giờ, vả lại cái lần đó Tàn Sinh cũng không cho tôi dùng điện thoại nữa, làm cho tôi bây giờ chỉ có thể liệt kê hết ra, rồi lẩm nhẩm đọc thử…
145? 154? Cái nào đây?
“Làm gì vậy?”
Giọng nói bất thình lình đi kèm với hơi thở phả lên sườn mặt làm tôi sợ đến run tay, bút rơi thẳng xuống đất.
Quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-nguoc/1313652/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.