“Vậy lần này tôi chọn cậu nhé?” Tôi nói.
“Vân Sanh.”
Cậu gọi tên tôi, buông cánh tay ôm siết tôi ra rồi đặt lên tay còn lại của tôi, cậu nói: “Tôi đã không còn tin.”
Chỉ một giây ấy, mắt tôi liền ướt nhòa.
Viền mắt mờ mịt làm mờ đi tầm nhìn Diệp Tàn Sinh lẫn của bản thân tôi rồi…
Cánh tay buông xuống lại bị cậu tóm lấy áp lên mặt mình, không phải áp lên khóe mắt mà là vết sẹo dưới gò má cậu: “Vân Sanh anh biết không? Khi suýt chết trong tay anh trai tôi mới hiểu rõ, rất nhiều thứ phải thật tàn nhẫn thực hiện bằng tất thảy tâm can, mà anh là một ví dụ.”
“Vậy nên lúc ấy tôi ‘làm việc nghĩa chẳng chùn bước’ mà thẳng tay giết Diệp Uân, giết anh trai mình, bởi tôi muốn chiếm được anh, nhưng anh ta lại là thứ gây cản trở.”
Cậu chuyển tay tôi đi, ngậm lấy ngón trỏ của tôi, chỗ cậu liếm là chỗ mà tình nhân đeo nhẫn, nơi ấy cậu đã chuẩn bị tốt vì tôi, vậy mà cuối cùng lại chỉ là gông xiềng, cậu nói: “Thế nên Vân Sanh à, lần này anh không lựa chọn cái khác là bởi anh chỉ có thể chọn tôi.”
Tôi còn tưởng rằng mình sẽ tức giận, mắng cậu đánh cậu giống lúc trước.
Nhưng thực ra tôi rất bình tĩnh, còn bình tĩnh hơn bất kỳ lúc nào.
Tôi nghĩ có lẽ mình đã hỏng rồi.
Tôi trả lời: “Được, nếu cậu đã bày sẵn đường cho tôi, vậy tôi liền vâng theo.”
Cho đến lúc nói xong câu này thì vừa vặn có một thứ nóng hổi lăn xuống từ khóe mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/benh-nguoc/1313655/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.