Khi Tiểu Vũ tỉnh lại, là đang ở một vùng thôn quê hoang dã. Cả người đau đớn như là bị xe tải đè lên, nàng ngọ nguậy đứng lên, mới phát hiện hình như bản thân đang đứng trên một ngọn núi? Đầu óc mờ mịt nên nó cứ quay vòng vòng, nhìn lại cái trên người. Nàng đây là....Xuyên qua? Hay là mất trí nhớ ? Bần thần suy nghĩ hồi tưởng, trong đầu có đủ loại cảnh tượng hỗn tạp đan xen nhau. Đều là những mảnh ngắt đoạn , không có cái nào hoàn chỉnh. Có ở hiện đại , có ở cổ đại? Ai ? Còn giống như có Dương Quá, Hứa Tiên? Bạch Tố Trinh? Nàng đang trải qua những cái gì?
Không nhớ rõ bản thân là ai và ở đâu, không nhớ rõ bản thân làm sao lại ở chỗ này ,Tiểu Vũ nhíu mày, ở lẫn quẫn sau núi, hiểu được một sự thật đau buồn. Tiểu Vũ ,người này không có nhiều ưu điểm lắm .Nhưng cũng mai trời sanh bản tính lạc quan, cho nên dù là đang mất trí nhớ hơn nữa còn xuyên qua, như vậy quá nhiều chuyện phát sinh ở trên người nàng. Nàng cũng chẳng cảm thấy sao cả. Dù sao xuyên thì xuyên chứ! Đầu năm này, không xuyên qua cũng không dậy nổi ! Chính cái gọi là xuyên qua thay đổi khỏe mạnh thôi!
Mà mất trí nhớ thì có gì đâu, cũng không đáng gì. Nếu đã xuyên qua, ký ức của trước kia cũng không cần tới. Dù sao xuyên qua đây thì phần lớn đềukhông thể trở về, cho dù có trở về , thì cũng phải lừa gạt mĩ nam nào đó cùng nhau trở về. A! Mĩ nam! Ánh mắt Tiểu Vũ sáng lên ,quan trọng sau khi xuyên qua, xác xuất phần trăm gặp được một mĩ nam ôn nhu có tới 200% ! Hơn nữa một mĩ nam vẫn còn ít, một đám mĩ nam mới là trọng điểm!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.