Vốn Tiểu Vũ muốn giúp hai mỗ huynh đệ, để bọn họ không bị phạt, nhưng lại nghe Lưu Quang nói, thật ra hình phạt chỉ là một cách nói để hai huynh đệ bọn họ uống một chén "Thập toàn đại bổ thang!" giúp bọn họ bồi bổ thân thể hơn, chăm chỉ luyện võ, tất nhiên cũng sẽ lợi hại hơn. Vừa nghe hóa ra trách phạt là như vậy, Tiểu Vũ lập tức hiểu, không phản bác nữa, còn vỗ vai hai huynh đệ, nói lời thấm thía với bọn họ, nhìn! Gia thương hai người các ngươi thế nào! Ngay sau đó, đoàn người tiếp tục lên đường, trừ Quỷ Tiêu ở bên ngoài như có chút tâm sự, hai mỗ huynh đệ đánh xe lệ rơi đầy mặt… Trong xe ngựa, thái độ của Lưu Quang khác thường, không nhắm mắt ngủ, trái lại có chút hăng hái nhìn chòng chọc Túc Dạ đầy thâm ý, ngay lúc mỗ Vũ nghĩ có phải đột nhiên hắn vừa ý chỗ nào của Diệp Tử thì mỗ Diệp Tử không nhịn được lên tiếng nói chuyện trước. "A! Tam ca huynh nhìn ta vậy khiến đệ đệ ta có chút không chịu nổi!" Ừ! Tiểu Vũ gật đầu, không chỉ không chịu nổi, nàng đã sớm nhìn ra gian tình rồi được không? Lưu Quang cười nhạt: “Cửu đệ! Nếu hôm nay không xảy ra chuyện này, thì dù trong lòng rất hiếu kỳ, ta cũng sẽ không hỏi nhiều, nhưng hôm nay… Đệ cũng thấy tình hình rồi, chẳng lẽ đệ không muốn giải thích chuyện này?" Túc Dạ lập tức giật mình, sau đó áy náy cười: "Tam ca! Không phải đệ không muốn nói, mà trước đây đã từng giao ước, tuyệt đối sẽ không tiết lộ quá khứ của hắn ta! Vì thế… Mong Tam ca thứ lỗi!" Đầu của mỗ Vũ hiện lên vài dấu chấm hỏi nhỏ, nghi ngờ có phải nàng thành não tàn rồi không? Sao lại không hiểu bọn họ đang nói gì? Hắn ta? Có phải ý nói Quỷ Tiêu không? Như chứng minh suy nghĩ của mỗ Vũ, Lưu Quang gật đầu: “Được rồi! Nếu làm khó Cửu đệ, vậy đệ có thể không nói, ta hỏi người đó là được!" Nói xong, hắn khẽ đứng dậy, ngồi bên cạnh Tiểu Vũ, nghiêng người vén màn kiệu lên nhìn Quỷ Tiêu đang ở ngoài, mở miệng cất cao giọng nói: "Hoạt tử nhân (người chết còn hoạt động) là gì? Là chỉ kẻ không phải người, không phải quỷ, sống ngoài tam giới, chết không vào vòng Luân Hồi, vốn không nên được sinh ra trên nhân thế nhưng vẫn cứ làm trái ý trời, nếu thiện tâm thì sẽ vô ưu, miễn cưỡng sống qua ngày, còn nếu sai dù chỉ một ý niệm, khát máu thành ma, tàn sát chúng sinh, không biết vị tùy tùng của Cửu đệ cũng là vị tiểu huynh đệ này, đã trải qua những chuyện này chưa? Có thể nói cho ta nghe một chút, tư vị này thế nào?" "Tam ca!" Tiếng nói của Lưu Quang vừa dứt, Túc Dạ lập tức định lên tiếng nói gì đó, nhưng lại bị hắn tự tay ngăn cản. Ngoài xe ngựa, Quỷ Tiêu kéo cương ngựa dừng lại, không dám tin trừng mắt nhìn Lưu Quang. Đột nhiên, xe ngựa dừng lại, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc nhìn nhau, biết điều duy trì trầm mặc không lên tiếng, Tịch Xa ở bên kia cũng dừng ngựa, cúi đầu giữ im lặng. Sau một lúc lâu, cuối cùng Quỷ Tiêu cũng lên tiếng, giọng nói mang theo chút run rẩy. "Tam gia muốn biết cái gì, cứ việc hỏi…" Lưu Quang cong môi, lộ ra nụ cười thản nhiên: "Vậy nói từ thân thế của ngươi đi! Dù sao vẫn cách xa thành trấn kế tiếp, vừa đi vừa nói đi!" "…" Xe ngựa tiếp tục lên đường, Quỷ Tiêu cưỡi ngựa đi cạnh xe ngựa, chậm rãi lên tiếng nói về bí mật của hắn ta… Nhiều năm về trước, Vạn gia nổi danh trên võ lâm nhờ thuật đúc đao, sau đó một thanh đao được đặt tên là danh đao Huyết Linh có danh tiếng vang xa trong giang hồ. Mặc dù rất nhiều người dùng kiếm, nhưng đao khách (người dùng đao) cũng không ít, danh đao không hề thua kém danh kiếm. Rất nhiều người tới Vạn gia bảo chỉ để cầu bảo chủ ban thưởng đao, nhưng sao bảo đao có thể dễ đúc thành? Dù Vạn gia đúc đao giỏi, nhưng từ trước tới nay cũng chỉ có mỗi thanh danh đao Huyết Linh này. Nói là danh đao, nhưng thực ra gọi là yêu đao thích hợp hơn! Thanh đao này nổi danh như vậy vì chỉ cần lấy được thân của nó, cuối cùng cũng sẽ trở thành sát nhân cuồng ma, sẽ rơi vào kết cục bi thảm không còn xương cốt. Nhưng cho dù như vậy, người muốn có được thân của nó vẫn như cá diếc sang sông (người mù quáng chạy theo mốt),đếm không xuể. Đến cuối cùng một người vì lấy được thân của nó mà chết oan chết uổng, bảo chủ của Vạn gia bảo tìm khắp năm sông bốn biển mới tìm được đao về, cất trong Tàng Đao các, từ đó cũng không để nó ra khỏi vỏ. Bảo chủ Vạn gia qua nhiều thời kỳ đều muốn làm bảo đao lợi hại hơn Huyết Linh, nhưng cuối cùng không ai có thể như ý nguyện. Dần dần, Vạn gia sa sút, tới thế hệ của cha ta, đã sớm chỉ tồn tại trên danh nghĩa, nếu không phải còn có Huyết Linh trong tay, chỉ sợ Vạn gia đã không còn ai biết rồi. … Quỷ Tiêu nói đến đây, mỗ Vũ đột nhiên ngắt lời nói: "A! Cha ngươi? Chẳng lẽ ngươi là hậu duệ của Vạn gia?" Nghe vậy, Quỷ Tiêu cười khổ gật đầu: “Không sai, ta là hậu duệ của Vạn gia, thanh đao ta đang đeo chính là yêu đao Huyết Linh!" "A a?" Tiểu Vũ phát ra một tiếng kêu, Lưu Quang giơ tay gõ cái đầu nhỏ của nàng, ý bảo nàng không nên hỏi nhiều, để Quỷ Tiêu nói tiếp. … Ta không biết sao Tam gia nhìn ra được, nhưng theo lời nói của Tam gia, đúng là ta không phải người, không phải quỷ, phụ thân từng nói, khi mẫu thân đang mang thai ta tám tháng, đột nhiên một ngày bị người ta bắt đi, người nọ lưu lại mảnh giấy, muốn cha dùng yêu đao đổi người! Mặc dù Vạn gia sa sút nhưng di mệnh của tổ tông vẫn còn đó. Dù phụ thân luyến tiếc thế nào cũng nhất định không dùng yêu đao cứu người, vì vậy phụ thân vụng trộm tự đi tìm người, nhưng không ngờ… Dù tìm thấy người lại không còn hơi thở. Phụ thân vô cùng đau lòng, tự tay chôn cất mẫu thân, nhưng đúng lúc này, phát hiện mẫu thân vỡ nước ối, phụ thân nửa chờ đợi nửa sợ hãi, tự đỡ đẻ cho mẫu thân, cứ trơ mắt nhìn thi thể sinh con, ta như kỳ tích vẫn còn sống. Ta ra đời cho phụ thân hi vọng, nhưng cũng khiến hắn ta sầu lo không dứt, sợ kẻ thù lại tìm đến cửa, sợ đứa con trai duy nhất là ta cũng gặp bất trắc như mẫu thân. Vì vậy hắn ta nhờ Hình gia có quan hệ lâu đời giúp đỡ, nói nếu có ngày hắn gặp bất trắc, mong Hình gia giúp đỡ ta nhiều hơn. Chính năm ta sáu tuổi, phụ thân tự nhiên mất tích, từ đó không còn tung tích gì. Thế bá của Hình gia đối xử với ta không tệ, lúc này đón ta tới Hình gia ở, rất quan tâm đến ta, nhớ rõ lúc ấy tuy tuổi của ta còn nhỏ, nhưng cũng biết phải luôn biết ơn, đối xử với thế bá của Hình gia như đối xử với phụ thân. Nhưng sau đó không lâu, thế bá của Hình gia thường thường sẽ hỏi ta về chuyện của yêu đao. Trong trí nhớ, ta chỉ gặp qua thanh đao kia một hai lần, không có nhiều ấn tượng lắm, nên mỗi khi Thế bá hỏi, ta đều lắc đầu nói không nhớ rõ ràng lắm. Dần dần, thái độ của thế bá với ta bắt đầu thay đổi, không như trước. Khi đó ta không biết gì, sau này nghĩ lại mới biết vì sao… "Vậy người có mặt bị hủy dung vừa rồi là ai?" Tiểu Vũ lại không nhịn được lên tiếng hỏi. "Hình Thu!" Quỷ Tiêu cắn răng nói: "Con trai ruột của thế bá ở Hình gia, người từng bị ta giết một lần!" "A a?" Tiểu Vũ kiềm chế, không phải chứ? Xem ra con của hai nhà có thù lớn vậy, thế bá kia của Hình gia vừa nghe thì không phải người tốt gì, kết quả Quỷ Tiêu cũng đã giết nhi tử của người ta sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]