Chương trước
Chương sau
Trong rừng, Tiểu Bạch một đao đánh người áo đen cuối cùng hôn mê, thân thể run lên, đột nhiên quay đầu nhìn xe ngựa bên kia, mà bước chân của Tiểu Hắc đang truy đuổi cách đó không xa cũng đột nhiên dừng lại, nhăn mày, xoay người chạy về đường vừa rời đi.
Sau khi hai huynh đệ hợp lại đều nhìn nhau không khỏi nuốt nước bọt.
"Ca… Vừa rồi là lão đại sao?" Tiểu Hắc chần chừ không chắc chắn, cũng không dám trở về bên xe ngựa.
Tiểu Bạch ném cho hắn một cái liếc mắt, hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem?"
"…" Mỗ Hắc mím môi: “***! Không phải hai thuộc hạ của Cửu vương gia rất lợi hại sao! Người mang yêu đao bên người đó, cả người toàn sát khí rất dọa người mà! Chẳng lẽ lợi hại lại không dùng được? Nhưng dù có người đánh lén, cũng không thể ép lão đại ép ra tay chứ!"
"Ngu ngốc!" Tiểu Bạch thở dài, vẻ mặt không biết làm sao đành nói: "Động não suy nghĩ chút đi! Lý do để lão đại ra tay chỉ có một, là Tiểu Vũ xảy ra chuyện! Được rồi, dù sao bên này cũng đã giải quyết xong, chúng ta tranh thủ thời gian quay về…"
Tiểu Vũ gặp chuyện không may? Mỗ Hắc sững sờ, không đợi Tiểu Bạch nói hết lời, lập tức vèo một cái, bóng dáng thoáng đã không thấy đâu, tốc độ cực nhanh cuốn lên một đống lớn lá rụng, thổi mỗ Bạch hoàn toàn hỗn độn…

Cạnh xe ngựa, Túc Dạ liếc nhìn nam nhân đang hộc máu cách không xa, sau đó dời mắt, kinh ngạc nhìn Lưu Quang, rất lâu sau mới lấy lại tinh thần lẩm bẩm nói.
"Tam ca, huynh…"
Chữ huynh vừa ra khỏi miệng, lúc sau lại không biết nên nói gì cho phải. Chuyện Tam ca biết võ công, hắn vẫn biết, lúc trước khi quay về Hoàng Thành hàn huyên với bệ hạ cũng có tán gẫu chuyện này, chỉ là hắn chưa từng may mắn nhìn thấy thôi, nhưng hôm nay… Thấy thì thấy, lại không ngờ lợi hại như vậy!
Mắt hắn rất tốt, lại đứng gần Lưu Quang, nhưng hắn hoàn toàn không nhìn thấy Lưu Quang ra tay thế nào! Do tốc độ của hắn ta quá nhanh? Hay… Có nguyên nhân khác?
Đầu nhỏ của Tiểu Vũ chui khỏi ngực Lưu Quang, hết nhìn đông lại nhìn tây, thấy tất cả mọi người dừng động tác, lại thấy nam nhân trước mặt phun máu ngã trên đất, tay nhỏ bé không nhịn được vươn ra, không hiểu nói: "Hắn ta bị sao vậy?"
Mọi người nghe vậy, ánh mắt bất giác cũng chuyển tới người Lưu Quang. Mỗ lão đại nhếch môi cười: "Sao vậy, nhìn ta làm gì? Thấy ta quá anh tuấn sao?"
Mọi người im lặng, một đàn quạ đen bay ngang đầu.
Tay của Tiểu Vũ ra sức sờ mặt Lưu Quang, lên tiếng hỏi: "Bị thương không?"
Lưu Quang không nói, cũng giơ tay lên nhẹ nhàng xoa mặt nàng, hỏi ngược lại: "Nàng thấy thế nào?"
"Ách, cũng may, không bị thương."
"Ha ha!" Lưu Quang bật cười: “Vậy chứng minh, da mặt của nàng còn dày hơn ta. Ta còn phải học nàng nhiều mới đúng!"
"…"
Tiểu Vũ tức giận rút tay về, không vừa lòng lầm bầm: "Gia! Ta phát hiện hình như bây giờ người càng ngày càng hiểu ta rồi! Vậy ta không có chút cảm giác thành tựu nào, muốn trêu ngươi một chút cũng không được!"
"Thật sao?" Lưu Quang buông tay, lại nhéo cái mũi nhỏ của nàng: "Vậy không được! Dù sao ta cũng là chủ tử của nàng, còn phải để nàng trêu chọc mỗi ngày! Vậy sau này nếu có trò xấu cứ việc làm với người khác, với ta thì miễn đi!"
Mỗ Vũ cười hì hì: “Được! Gia là người trong nhà, không ức hiếp!"
Lưu Quang lắc đầu bật cười, trong mắt tràn đầy cưng chiều.

Mỗ đôi tiểu phu thê nàng nàng ta ta, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của mọi người, đặc biệt là người hộc máu ngã dưới đất.
Chỉ thấy nam nhân kia vuốt ngực khó khăn đứng dậy, quệt máu tươi ở khóe miệng, tức giận nói: "Đã nghe qua võ công của Tam vương gia rất lợi hại, hôm nay mới được lĩnh giáo! Hôm nay do ta sơ suất, nhưng ta chắc chắn sẽ không để yên!"
Nói xong, ánh mắt hắn ta hung tợn nhìn Quỷ Tiêu, châm biếm nói: "Bây giờ ngươi tên là Quỷ Tiêu thật sao? A! Đừng tưởng rằng ngươi đổi tên thì có thể bắt đầu lại cuộc sống! Cho dù ngươi có giả bộ vô tội cũng không xóa được tội nghiệt mà ngươi phạm phải trước kia! Ta nhất định phải lấy được yêu đao, cũng chắc chắn phải lấy được mạng của ngươi! Chúng ta cứ chờ xem! Rút!"
Nói xong, nam nhân phẩy tay áo, tung người bay đi. Những người áo đen đang vây quanh xe ngựa nghe lệnh cũng nhanh chóng rời đi. Quỷ Tiêu chợt xông lên phía trước, nhìn hướng mà nam nhân kia rời đi, la lớn: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Giữa không trung, một giọng nói lạnh lùng đáp lại.
"Hình Thu! Người từ địa ngục quay lại tìm ngươi báo thù!"
"…"
Vừa dứt lời, hơi thở đã biến mất. Quỷ Tiêu sững sờ tại chỗ như bị sét đánh, mắt trợn to, hai tay nắm chặt.
"Hình Thu… Hình Thu… Lại là… Hắn ta!"
Tiểu Vũ thấy hắn ta ngẩn người, đi đến cạnh hắn ta giơ tay lên trước mắt hắn, có chút lo lắng, thân thiết nói: “Này? Ngươi không sao chứ?"
Quỷ Tiêu lấy lại tinh thần, lắc đầu rồi nhỏ giọng nói: "Không sao."
Những kẻ mai phục đã rời đi, chuyện này cũng coi như tạm chấm dứt. Lưu Quang vừa định quay vào trong xe ngựa, chợt nghiêng đầu nhíu mày, nhìn hai mỗ huynh đệ đang chạy từ trong rừng tới đây.
"Ca! Hình như ta vừa nghe có người nói từ địa ngục trở về? Chẳng lẽ Địa phủ có tiểu quỷ vượt ngục?"
"Sao có thể!" Tiểu Bạch phát động thế công xem thường: "Khả năng lý giải của đệ quá kém! Đó chỉ là một loại ẩn dụ thôi! Tiểu quỷ qua Sinh Tử Môn sao có thể dễ dàng chạy trốn như vậy? Ngươi nghĩ Chung lão đại ăn không ngồi rồi à? Hay là yêu quái và quỷ quái giữ cửa thật sự tiếp khách?"
"…"
Hai huynh đệ vừa nói vừa quay về cạnh xe ngựa, đến khi thấy Lưu Quang đang nhìn bọn hắn nhìn chằm chằm thì lúc này mới đứng nghiêm túc, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, sau một lúc lâu đẩy qua lại, cuối cùng mỗ Bạch làm ca ca đành đảm đương trách nhiệm nặng nề, lên tiếng giải thích: "Gia! Thật ra thì… Chúng ta bị người quấn lấy! Ách, người cũng biết, không thể đại khai sát giới (giết người)! Vì vậy khi đối phó có chút phiền phức…"
Lưu Quang khoát tay: “Không cần giải thích với ta! Quay về tự nhận phạt là được!"
"Không phải chứ!"
Hai mỗ huynh đệ sợ hãi kêu lên, lần này không nhún nhường nữa, tranh nhau nói: "Lão đại! Ách, không, gia! Đừng tuyệt tình như vậy! Chúng ta cam đoan sẽ không có lần sau được không?"
"Đúng vậy, đúng vậy! Nhất định sẽ không có lần sau! Gia, người bớt giận!"
Thấy bộ dáng kinh hoảng của hai mỗ huynh đệ, Tiểu Vũ khó hiểu lên tiếng: "Sao vậy? Hai người bọn họ cũng không phạm sai lầm gì, sao lại phải đi nhận trách phạt?"
"Ừ!" Hai mỗ huynh đệ dùng sức gật đầu, trong lòng cảm thán, Vũ nha đầu! Cuối cùng lúc này ngươi đã thông minh rồi, biết biện hộ cho chúng ta nữa!
Lưu Quang nhún vai, lười biếng nói: "Không phạm sai lầm? Ta để hai người bọn họ mau xử lý tất cả cho tốt để tiếp tục gấp rút lên đường. Kết quả thế nào? Cuối cùng còn phải làm phiền bọn người Cửu đệ bảo vệ, lần này may không gặp chuyện gì, nếu ngộ nhỡ vì thế mà Cửu đệ bị thương thì sao?"
"Ách…" Mỗ Vũ gật đầu: "Hình như cũng có đạo lý này!"
"…"
Hai mỗ huynh đệ hoàn toàn hết chỗ nói, Vũ nha đầu cái đồ không có tiền đồ ngươi! Sao lão đại nói gì ngươi cũng nghe vậy? Quyết đoán trước kia đâu rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.