Trong rừng, Tiểu Bạch một đao đánh người áo đen cuối cùng hôn mê, thân thể run lên, đột nhiên quay đầu nhìn xe ngựa bên kia, mà bước chân của Tiểu Hắc đang truy đuổi cách đó không xa cũng đột nhiên dừng lại, nhăn mày, xoay người chạy về đường vừa rời đi.
Sau khi hai huynh đệ hợp lại đều nhìn nhau không khỏi nuốt nước bọt.
"Ca… Vừa rồi là lão đại sao?" Tiểu Hắc chần chừ không chắc chắn, cũng không dám trở về bên xe ngựa.
Tiểu Bạch ném cho hắn một cái liếc mắt, hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem?"
"…" Mỗ Hắc mím môi: “***! Không phải hai thuộc hạ của Cửu vương gia rất lợi hại sao! Người mang yêu đao bên người đó, cả người toàn sát khí rất dọa người mà! Chẳng lẽ lợi hại lại không dùng được? Nhưng dù có người đánh lén, cũng không thể ép lão đại ép ra tay chứ!"
"Ngu ngốc!" Tiểu Bạch thở dài, vẻ mặt không biết làm sao đành nói: "Động não suy nghĩ chút đi! Lý do để lão đại ra tay chỉ có một, là Tiểu Vũ xảy ra chuyện! Được rồi, dù sao bên này cũng đã giải quyết xong, chúng ta tranh thủ thời gian quay về…"
Tiểu Vũ gặp chuyện không may? Mỗ Hắc sững sờ, không đợi Tiểu Bạch nói hết lời, lập tức vèo một cái, bóng dáng thoáng đã không thấy đâu, tốc độ cực nhanh cuốn lên một đống lớn lá rụng, thổi mỗ Bạch hoàn toàn hỗn độn…
…
Cạnh xe ngựa, Túc Dạ liếc nhìn nam nhân đang hộc máu cách không xa, sau đó dời mắt, kinh ngạc nhìn Lưu Quang, rất lâu sau mới lấy lại tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nay-ta-muon/1124387/quyen-4-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.