Chương trước
Chương sau
Editor: 9420treng
Mặt trời chiều ngả về phía tây, một chiếc xe ngựa chạy băng băng trên đường.
Trong xe, Lưu Quang và Túc Dạ lại đều trấn tĩnh ngồi bất động trên chỗ của mình, mà ở đối diện, mỗ Vũ bị đong đưa xiêu vẹo, nếu không phải nàng liều mình nắm chặt hai tay của Huyết Linh ở bên cạnh, nói không chừng rất có thể bị ném khỏi xe ngựa.
Tiểu Vũ biết bây giờ đang gấp rút lên đường nên cũng không dám lên tiếng oán trách cái gì. Mặc dù từng đọc trong tiểu thuyết cũng viết gì mà, dã ngoại rất lãng mạn, có thể vai kề vai với người mình yêu đếm sao ngắm trăng, nhưng nàng biết, đó chỉ đơn thuần là trò lừa gạt!
Chưa nói tới cái lạnh của tối nay có thể gây đông cứng, bị cảm hay không, chỉ cần rắn, côn trùng, chuột, kiến linh tinh cũng đủ để giày vò người. Vai kề vai đuổi muỗi còn nghe được, còn có tâm tình cái rắm mà đếm sao!
Cho nên là! Gấp rút lên đường là chính sự! Nàng ngoan ngoãn phối hợp tùy ý bị xóc nảy rã rời xương cốt.
Kết quả là, xe ngựa đang chạy băng băng như vậy một lúc lâu, bỗng nhiên chậm rãi giảm tốc độ. Tiểu Vũ ổn định thân thể xong bắt đầu không an phận vén rèm kiệu lên, thò đầu nhỏ ra, lên tiếng hỏi mỗ huynh đệ phu xe.
"Thế nào? Đến rồi sao?"
Sắc trời dần tối lại, rất nhanh sẽ đen kịt, chỉ là thành này quả nhiên không phải hữu danh vô thực! Trên cửa thành treo từng dãy đèn lồng chiếu rọi, trông có vẻ vô cùng khí thế.
Tiểu Hắc chỉ tay về phía trước, trả lời: "Nhìn xem! Cuối cùng cũng tới nơi!"
Tiểu Vũ thuận theo nhìn lên, trên cửa thành uy nghiêm khắc ba chữ "Thành Vô Song" to lớn lập tức đập vào mắt, lúc này từng trận choáng váng đầu óc do vừa rồi bị xóc nảy trên xe thoáng cái đã biến mất không còn dấu vết, nhiệt huyết trong lòng đã sôi trào!
Danh Thành Vô Song! Đại hội võ lâm! A ha ha ha ha ~~~ Nguyệt Tiểu Vũ nàng tới đây ~~~
Huyết Linh ở cạnh thấy vẻ lấp lánh trong mắt nàng, không khỏi lắc đầu bật cười, vươn tay nhẹ nhàng kéo thân mình đã chui ra hơn nửa của nàng quay lại, nói với hai mỗ huynh đệ ở bên ngoài: "Hai vị tiểu ca, đừng dừng lại, vẫn nên nhanh vào thành tìm khách điếm để nghỉ lại đi. Vừa rồi Tịch Dao công tử cũng nói, mấy ngày gần đây Thành Vô Song sẽ tổ chức đại hội võ lâm, nhất định sẽ có rất nhiều người trong võ lâm từ bốn phương tám hướng tới đây. Ta lo nếu không sớm tìm khách điếm, vậy dù chúng ta có vào thành, chỉ sợ cũng không có chỗ đặt chân!"
Nghe vậy, Lưu Quang gật đầu, lên tiếng: "Huyết Linh cô nương nói đúng! Tiểu Bạch, Tiểu Hắc, tranh thủ thời gian vào thành, sau đó mau chóng tìm khách điếm trước rồi lại thu xếp tiếp!"
"Rõ!"

"Cái gì? Lại đầy rồi?"
Tiểu Hắc đứng trước quầy, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn lão bản khách điếm.
"Ha ha, vị tiểu ca này, không có cách nào. Ai bảo sắp tới đại hội võ lâm sẽ bắt đầu, trong lúc nhất thời dù là người nổi danh hay kẻ vô danh trên giang hồ đều đồng thời vào thành Vô Song. Nếu không, tiểu điếm mở ra để buôn bán, có người nghỉ chân thì sẽ chịu trách nhiệm an bài, nếu vẫn còn phòng trống, cũng sẽ không không cho các vị vào! Mong vị tiểu ca lượng thứ!"
"Hừ!" Tiểu Hắc tức giận vỗ quầy: "Lượng thứ cái rắm! Lão tử ta cũng hỏi vài khách điếm rồi, tất cả đều nói với ta đã đầy! Thật không hiểu nổi sắp xếp lúc đầu của mấy người các ngươi khi mở những khách điếm này thế nào? Sao không biết nhìn xa trông rộng một chút, tạo thêm mấy gian phòng, chuẩn bị thêm một vài gian phòng? Đây không phải là danh thành gì sao? Không phải mỗi năm đều có đại hội võ lâm sao! Nếu biết khoảng thời gian này làm ăn khá như vậy, sao không mở rộng đầu óc, nâng cao giá tiền! Để những kẻ không có tiền tự biết khó mà lui, tự động ngủ ngoài đường! Lão tử cũng không phải nén giận, một bó lớn ngân phiếu cũng không dùng được, thật mẹ nó phiền nào!"
Lão bản bị hắn quở trách một hồi không nói gì, mỗ Bạch ở bên cạnh nghe mà đầu đầy vạch đen.
Nương a! Đệ đệ này của hắn lại còn dám hùng hồn nói người ta không có đầu óc? Đúng là hoàn toàn phục rồi! Chính hắn ta không đầu óc, sao lại có mặt mũi nói người ta đây?
Tiểu Hắc nghiêng đầu nhìn Tiểu Bạch, thấy mặt hắn ta đang đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn mình, không khỏi hét lên: "Ca! Huynh dùng vẻ mặt đó nhìn đệ làm gì? Bây giờ nên làm gì! Khách điếm đều đầy hết rồi!"
Tiểu Bạch vỗ mặt hoàn hồn, nhìn lão bản khách điếm nói: "Ta nói chưởng quầy này, thật sự không còn phòng trống sao? Chúng ta có tiền! Chỉ cần xoay đủ ba phòng, bao nhiêu tiền ngươi cứ nói!"
Lão đại một phòng, Tiểu Vũ một phòng, Cửu gia một phòng, Quỷ Tiêu và Tịch Dao không cần phải để ý, có thể làm tổ trong xe ngựa một đêm. Hai huynh đệ bọn họ trời sinh không ngủ được, cũng không cần suy nghĩ, còn đao linh kia, lại càng không cần quan tâm, vậy nên chỉ cần phục vụ tốt ba người kia là được.
Vẻ mặt của lão bản khách điếm khó khăn, lắc đầu: “Đúng, rất xin lỗi! Vị tiểu ca này, không phải chúng ta không muốn cho các ngươi nghỉ lại, quả thật không còn phòng có thể ở! Ách, lại nói, bây giờ trên lầu còn ba phòng trống, nhưng ba phòng đó đã bị người ta đặt trước nên cũng không còn cách nào…"
Đặt trước? Mẹ nó!
Tiểu Hắc nhíu mày, vẻ mặt không dám tin chỉ vào lão bản, nói: "Chỗ này của ngươi vẫn có đặt trước sao? Nương a, sao ngươi không nói sớm! Số điện thoại bao nhiêu? Nếu lão tử sớm biết có thể đặt trước chỗ của các ngươi, không phải sẽ bao cả chỗ này sao!"
"Điện, số điện thoại?"
Lão bản khách điếm cả đầu mờ mịt, tỏ vẻ hoàn toàn không hiểu ý của mỗ Hắc.
Mỗ Hắc chậc miệng một cái, thong dong nói: "Đúng vậy! Số điện thoại! Không có số người đặt trước? A? Chẳng lẽ… Còn có thể đặt trước trên web?"
"…?"
Mỗ lão bản hoàn toàn mơ hồ, mà mỗ Bạch cũng không thể nghe vào, nhéo tai mỗ Hắc chặn lại.
"Ai nha! Ca huynh làm gì thế? Nhéo tai ta làm gì?"
Tiểu Bạch đột nhiên trợn trắng mắt, cắn răng nói: "Nhéo tai đệ là nhẹ đấy, bây giờ ca ca ta thật muốn thay mặt ánh trăng tiêu diệt ngươi!"
A a?
Mỗ Hắc có chút mơ hồ: “Ca lời này của huynh có ý gì?"
"Có ý gì?" Tay Tiểu Bạch nhéo mỗ Hắc tăng sức: "Đệ vẫn không biết xấu hổ hỏi ta có ý gì? Muội muội ngươi! Đệ hồ đồ à? Quên bây giờ chúng ta ở nơi nào sao? Còn số điện thoại? Còn đặt trước trên web? Ca ca đã nói với đệ bao nhiêu lần? Đần độn cũng có mức độ!"
"Tê… Ca, đau, đau! Huynh buông tai đệ ra trước được không?"
Nghe Tiểu Hắc lên tiếng cầu xin, lúc này Tiểu Bạch mới nới lỏng tay. Tiểu Hắc vừa vuốt lỗ tai, vừa nhíu mày bất mãn vỗ quầy, chỉ lão bản khách điếm quát: "Ca! Hắn ta nói có thể đặt trước đấy! Sao huynh lại mắng đệ?"
Tiểu Bạch ném cho hắn một cái liếc mắt, nhìn lão bản khách điếm nói: "Chưởng quầy, nói một chút chuyện đặt trước là như thế nào chứ?"
Mỗ lão bản bị cuộc đối thoại của hai mỗ huynh đệ làm cho mơ hồ, lúc này lấy lại tinh thần, sững sờ nói: "Ách… Chính là lúc trưa, có ba vị khách nhân tới đặt trước ba phòng, nhưng đã tới canh giờ này rồi, bọn họ vẫn chưa trở về, nên…"
"…"
Mỗ Hắc nghe vậy, cả đầu lập tức đầy vạch đen. ***! Thì ra đặt trước là như vậy…
Lúc này Tiểu Bạch cũng lười so đo với hắn ta, nhíu nhíu mày, lên tiếng: "Tiểu Hắc, đệ ra bên ngoài nói một chút tình huống với gia trước, hỏi ngài ấy tiếp tục tìm khách điếm khác, hay làm thế nào!"
"A!" Mỗ Hắc tự biết đuối lý gật đầu, ngoan ngoãn đi ra ngoài thông báo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.