Thấy Tiểu Vũ lôi kéo tay của Huyết Linh nói không ngừng, Lưu Quang nhún vai, trả yêu đao trong tay cho Quỷ Tiêu ở ngoài xe ngựa. Xem ra tự giới thiệu gì đó cũng không cần nói rồi, chắc chắn Tiểu Miêu Vũ nhà hắn sẽ giải đáp cặn kẽ cho bọn họ. Nhìn sắc trời bên ngoài, Lưu Quang phân phó hai mỗ huynh đệ tiếp tục gấp rút lên đường, nghiêng đầu nhìn Túc Dạ ở bên cạnh, nói: "Nơi này cách thành kế tiếp bao xa? Trước khi trời tối có thể tới không?" Túc Dạ nghe vậy vén màn kiệu lên nhìn ra ngoài, gật đầu nói: "Vốn theo hành trình, trong buổi trưa chúng ta có thể tới thành kế tiếp, nhưng vừa rồi bị những người áo đen vây công, trì hoãn một chút thời gian, nhưng cũng may, nhìn sắc trời vẫn còn sớm, có thể tới trước khi trời tối." "Ừm!" Lưu Quang gật đầu, chợt nghe mỗ Vũ ngồi đối diện vừa rồi vẫn ríu rít, đột nhiên tò mò hỏi: "Thành kế tiếp là nơi nào? Chơi vui không?" Túc Dạ thấy bộ dáng sáng mắt của nàng, vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu nói: "Ta không biết chơi vui không, nhưng lần này, hi vọng đừng gặp chuyện gì biến thái nữa!" "Cắt~" Tiểu Vũ khinh bỉ nói: "Ngươi đừng nghĩ dễ gặp được chuyện biến thái! Ta cho ngươi biết, thủ đoạn của biến thái này thuộc loại hiếm có! Nếu không có chút vận may, dù ngươi muốn cũng không gặp được!" "…" Túc Dạ lại tiếp tục bị đánh bại, cũng lại lý giải trọn vẹn một lần, đấu võ mồm với mỗ nha đầu là hắn tự tìm chết! Lúc này, Tịch Xa ở bên khác ngoài xe ngựa chợt lên tiếng: "Xem ra Vũ cô nương rất thích náo nhiệt, vậy thành chúng ta sắp tới nhất định sẽ làm Vũ cô nương vô cùng vui vẻ!" "Hả?" Tiểu Vũ nghe lời này của Tịch Xa, lập tức xoay người chui đầu ra nhìn hắn: “Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút, rốt cuộc cái gì sẽ làm ta rất vui vẻ? Có gì chơi vui sao?" Tịch Xa cười nhẹ: “Nhiều người, có tính là chơi vui không?" "A a?" Tiểu Vũ sững sờ: “Ngươi có thể nói cụ thể một chút không? Mặc dù ta là một nhân tài, nhưng nhân tài cũng có lúc não tàn!" Đoàn người Túc Dạ đã ở chung với Tiểu Vũ nhiều ngày, cũng biết trong miệng nàng thường sẽ nói ra một từ khó hiểu. Sau đó, Tịch Xa nhún vai, giải thích: "Chúng ta sắp đặt chân tới một thành, là thành Vô Song nổi danh Vân Quốc! Sở dĩ nói nó nổi danh, bởi vì nó là cố hương của Khai quốc Tướng quân Mã Hiền Đức. Năm đó tiên đế cũng vì Mã tướng quân có công định quốc, đặc biệt ban thưởng cho ông danh hiệu Vô Song tướng quân, tòa thành này, cũng đặt theo tên của ông." "Thì ra là như vậy!" Tiểu Vũ gật đầu: “Sau đó thì sao? Cái gì chơi vui?" Tịch Xa bật cười, nói tiếp: "Vốn Mã gia là võ tướng nhiều thế hệ, ra sức vì nước, đáng tiếc không biết vì sao con cháu đời sau nhất định không thích quan trường, tình nguyện buông bỏ cho quyền cao lộc hậu, làm một bình dân ở thành Vô Song. Sau này mới biết, gia chủ đời nào đó của Mã gia cưới một nữ tử trong giang hồ, từ đó về sau, phu thê hai như hình với bóng, được chốn võ lâm công nhận là một đôi thần tiên quyến lữ. Con cháu Mã gia cũng chuyển từ quan trường sang giang hồ, nhân tài xuất hiện lớp lớp, trở thành thế gia võ lâm nổi danh! Gia chủ đương thời lại được tôn làm đường đường Minh chủ võ lâm. Vừa rồi ta nói đến rất nhiều người, thật ra là muốn nói, mỗi năm thành Vô Song sẽ tổ chức đại hội võ lâm một lần!" "Cái gì!" Tiểu Vũ kích động đứng lên, hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, chỉ nghe một tiếng phịch, đầu nhỏ đụng phải trần xe, đau đến mức nàng phải ôm đầu ngồi xuống, kêu rên không dứt. "Muội muội không sao chứ?" Mặc dù đao linh và Tiểu Vũ quen biết không lâu, nhưng rõ ràng khá hợp với mỗ nha đầu, thấy bộ dáng chật vật lúc này của nàng, không khỏi quan tâm hỏi. Túc Dạ lắc đầu: “Sao lại không có việc gì. Ta nghe tiếng lớn như vậy, có thể là đụng hỏng đầu rồi!" "Cái quái gì!" Tiểu Vũ tức giận, trợn trắng mắt, Diệp Tử đáng chết, Diệp Tử vụn, dám rủa nàng? Có tin nàng lập tức vẽ vòng xoáy nguyền rủa lại hắn không! Lưu Quang nhíu mày, thở dài đưa tay qua sờ chỗ bị đụng thương của nàng, lơ đãng khẽ vuốt qua hai lần, sau đó mỗ Vũ lập tức như phát hiện kỳ tích… Không, đau, rồi! Nàng chớp mắt nhìn Lưu Quang, cầm tay hắn nhìn một chút, lúc sau lệ rơi đầy mặt, nói: "Gia! Quả nhiên ngươi chính là người ta muốn tìm! Vậy mà ngươi cũng thần kỳ như lão đầu phụ thân kia của ta, sờ đầu ta, lập tức hết đau! Ô ô ô… Được rồi, ta lại quyết định một lần nữa, nhất định phải lừa được ngươi về!" Tiểu Vũ vừa nói ra lời này, Lưu Quang vui vẻ, Túc Dạ bi phẫn. Huyết Linh liếc hai người bọn họ, khẽ cười đỡ Tiểu Vũ ngồi dậy: "Vũ muội muội, nhưng đó chỉ là một đại hội võ lâm thôi, sao ngươi kích động vậy?" Mỗ Vũ nắm tay Huyết Linh, tưởng tượng nói: "Linh tỷ tỷ! Đại hội võ lâm đó! Trên TV… Ách, không đúng! Đúng… Ách, lúc ta còn nhỏ hay nghe người ta nói, đại hội võ lâm là nơi tụ tập các loại ngưu X (người mạnh vượt qua lẽ thường) trong giang hồ… Khụ khụ, nói, nói nhầm! Là những người lợi hại, đúng, nhân vật lợi hại! Tụ tập những nhân vật lợi hại, sau đó bọn họ luận võ với nhau chọn ra tân Minh chủ võ lâm! Tình cảnh đó, khí thế đó! Ta nhất định phải đi xem một chút!" Ha ha! Huyết Linh khẽ cười lắc đầu: “Xem ra muội muội hiểu lầm lớn!" "Hiểu lầm?" Tiểu Vũ mê mang: “Hiểu lầm cái gì? Chẳng lẽ ta nói sai sao?" Trên TV, trong tiểu thuyết đều viết như vậy! "Muội muội chỉ nói đúng một nửa, đại hội võ lâm đúng là tụ tập các loại nhân vật lợi hại trong giang hồ, nhưng không nhất định sẽ tỷ võ. Nếu đại đa số người đều cảm thấy Minh Chủ đương nhiệm đức cao vọng trọng, vậy dĩ nhiên sẽ do hắn ta tiếp nhận, hơn nữa nói trắng ra là, đại hội võ lâm thật ra là để các vị hào kiệt trong giang hồ và Minh chủ thương lượng các sự kiện. Nếu có sự kiện lớn, may ra còn có chuyện vui để nhìn, nếu không có, đây cũng giống như những người bình thường nói chuyện, không có gì đáng xem." "…" Tiểu Vũ nghe vậy, khó chịu kéo quai hàm. ***! Không phải chứ? Vậy hóa ra những gì trên TV đều là giả? Đóng kịch? Huyết Linh thấy bộ dạng không cam lòng của nàng, không khỏi lại an ủi, nói: "Muội muội đừng quá đau lòng như vậy, nói không chừng vận may của muội muội tốt, vừa lúc có thể gặp chuyện lớn gì đó! Đến lúc đó cũng có thể đi đến đó tham gia náo nhiệt!" Hai tay của Tiểu Vũ nâng cằm, vẻ mặt thiếu nghị lực, nói một cách phờ phạc: "Ừ… Hi vọng vận cứt chó của ta có thể linh nghiệm!" … Trong xe ngựa đang chạy, Túc Dạ lơ đãng nhìn Quỷ Tiêu ngoài xe ngựa với thanh đao sau lưng của hắn, không khỏi nhíu mày thở dài. Lưu Quang ở bên cạnh thấy bộ dạng lúc này của hắn, nhẹ giọng nói: "Sao? Lo lắng cho hắn ta?" Túc Dạ gật đầu: “Ừm! Không chỉ lo cho hắn, cũng lo cho hành trình sau này của chúng ta, ta biết thân thế trước kia của Quỷ Tiêu, nhưng không ngờ Hình gia vẫn còn người còn sống. Ta nhìn vẻ mặt kia của Quỷ Tiêu, có vẻ không muốn đối đầu với Hình Thu, nhưng vừa rồi Tam ca huynh cũng thấy, thù hận của Hình Thu với Quỷ Tiêu không dễ hóa giải, chắc hẳn đã đến tình trạng không chết không dừng. Nếu hắn ta cố ý dây dưa không dứt, ta sợ… Sẽ liên lụy Tam ca các huynh." A! Lưu Quang vô vị cười: “Không sao, cứ để hắn ta dây dưa là được. Cửu đệ đừng phiền não thêm, có một số việc là ý trời! Dù là nhân duyên hay nghiệt duyên, thời cơ đến, tất nhiên sẽ phải giải quyết." Túc Dạ nghe vậy, nhìn Lưu Quang thật sâu, trong lòng thổn thức thầm than, hắn càng ngày càng không nhìn thấu người Tam ca trước mắt này rồi…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]