Editor: 9420treng
Không đến một lát sau, Tiểu Hắc lại đi vào, chỉ là lần này không chỉ một mình hắn ta, ngoài Quỷ Tiêu và Tịch Dao trông xe ngựa ở ngoài, những người khác cũng cùng đi vào khách điếm. Tiểu Bạch thấy Lưu Quang cũng vào đây, lập tức tự giác lùi về phía sau hắn, đứng chung một chỗ với Tiểu Hắc.
Chỉ thấy Lưu Quang thong thả tiêu sái đi đến cạnh quầy, mỉm cười lên tiếng: "Chưởng quầy! Chúng ta đã tìm không ít khách điếm, có lẽ chỗ này của ngươi cũng nhà cuối cùng, có thể phiền chưởng quầy hỏi những khách nhân đã nghỉ lại một câu, nói có người nguyện trả giá gấp mười lần, nhờ bọn họ nhận tiền nhượng lại ba phòng!"
Lão bản khách điếm này vừa thấy Lưu Quang đã biết nhất định thân phận của hắn không tầm thường, giọng điệu khi nói không khỏi liên tục vâng vâng dạ dạ.
"Ách… Vị gia này! Vậy, các ngươi chờ ở đây một lát. Ta đi hỏi hộ các vị một câu!"
Lưu Quang gật đầu: "Được! Làm phiền chưởng quầy rồi!"
"Ha ha, không phiền, không phiền!"
Nói xong, lão bản khách điếm lập tức vẫy tay gọi tiểu nhị, vừa định phân phó hắn đi lên lầu dò thăm dò một chút, nhưng không ngờ, trong đại sảnh một vị khách nhân đang dùng bữa trên bàn, chợt lên tiếng cười nói: "Ta nói mấy vị huynh đệ này! Nếu ngay từ đầu chưởng quầy người ta đã nói không có phòng, các ngươi cũng đừng ba lần bốn lượt hỏi, cố ý làm khó người khác! A! Có tiền rất giỏi sao? Ta vừa nhìn các ngươi đã biết là người từ bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nay-ta-muon/1124394/quyen-4-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.