Chương trước
Chương sau
Tiểu Vũ vỗ tay: “Hiểu rồi! Bảo sao vừa rồi ánh mắt của nam nhân có vết sẹo đao kia nhìn ngươi tràn đầy các loại hận thù! Thì ra ràng buộc của các ngươi rất sâu sắc. Cha hắn giết cha và mẫu thân ngươi, mà ngươi, diệt cả nhà hắn!"
"…"
Quỷ Tiêu không phản bác, cũng không lên tiếng, Túc Dạ không nhịn được biện hộ thay hắn ta, nói: "Gì mà diệt cả nhà! Không phải Hình Thu chưa chết sao, còn muội muội của hắn cũng không có chuyện gì!"
Tiểu Vũ nhún vai: “Đúng vậy, chưa chết chỉ hủy dung thôi! Lại nói cũng là vạn hạnh trong bất hạnh (may mắn trong bất hạnh)! Cũng may một đao kia là chém hắn ta, nếu chém vào mặt của muội muội hắn ta, có lẽ nếu không chết thì cô nương kia cũng muốn treo cổ tự sát."
"…"
Lưu Quang vuốt mi tâm, rồi ném một ánh mắt không thể nói cho mỗ nha đầu, Tiểu Vũ quy kết cho rau chân vịt các loại mùa thu, sau đó bắt chéo hai ngón trỏ thành chữ X, để trên môi tỏ vẻ tạm thời ta không nói…
Lưu Quang hài lòng gật đầu, dời mắt về người Quỷ Tiêu.
"Sau đó ngươi gặp Cửu đệ?"
Quỷ Tiêu lắc đầu, đôi mắt lơ đãng thoáng qua vẻ khổ sở.
Ta giết cả Hình gia, sau này nhất định không thể an ổn sống qua ngày, hơn nữa không biết ai truyền ra tin tức yêu đao xuất thế, trong nhất thời, tất cả mọi người trong giang hồ đều tìm tung tích của ta. Ta không thể làm gì, chỉ có thể chạy khắp nơi trốn tránh sự đuổi giết những người đó, mặc dù biết rõ rút đao ra khỏi vỏ cũng sẽ bị yêu đao mê mẩn tâm trí, nhưng vì bảo vệ tính mạng, vì không để thanh đao này rơi vào tay người khác, ta chỉ có thể một lần lại một lần rút đao nghênh chiến.
Từ mười bốn tuổi, cuộc sống liều mạng chạy trốn của ta bắt đầu, mang theo không cam lòng và chấp nhất, ta đau khổ chống giữ ba năm. Trong ba năm, vô số người muốn đoạt đao, người chết dưới yêu đao của ta cũng vô số. Ba năm qua, không đêm nào ta có thể bình yên ngủ, không ngày nào ta có thể an ổn vượt qua.
Dần dần, ý chí của ta bị đục khoét đến không còn, cuộc sống như thế quá khổ, quá khó chịu. Ta không biết sống trên đời còn có ý nghĩa gì? Ta ngồi ở bên vách núi, nhìn yêu đao trong tay tản ra ánh sáng đỏ khát máu, một khắc kia cuối cùng ta cũng biết, tại sao những người lấy được yêu đao đều sẽ chết!
Bọn họ… Phần lớn đều giống ta, cảm thấy sống không bằng chết, cuối cùng dứt khoát kết thúc chính mình!
Sau đó, lại có một đám sát thủ đến, ta ôm yêu đao nhảy xuống vách đá. Vốn tưởng rằng sẽ là một thi thể không còn xương cốt, ai nhặt được đao này thì tất cả là của người đó, ta xuống địa ngục của ta, mặc kệ thị phi của nhân gian, nhưng châm chọc là, khi ta tỉnh lại, mở mắt ra lại phát hiện mình còn sống.
"Là ai cứu ngươi?"
Lần này, không phiền mỗ Vũ lên tiếng đặt câu hỏi, Lưu Quang tự hỏi ra miệng, nhưng Quỷ Tiêu lại cúi đầu im lặng không nói, dường như không muốn tiết lộ nhiều hơn.
Lưu Quang mím môi cười: “Sao? Không muốn nói? Hay nghĩ dù mình nói ra cũng không ai tin?"
Quỷ Tiêu ngẩn ra, chợt ngẩng đầu lên, tiếp tục trừng lớn mắt nhìn Lưu Quang.
"Tam gia người… Rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
"A!" Lưu Quang nhếch môi lắc đầu: “Không phải thần thánh gì, chỉ là Vương Gia nhàn tản mà thôi!"
Hai mỗ huynh đệ đang đánh xe phía trước nghe vậy, rất ăn ý liếc mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu thầm than: Giả bộ! Lão nhân gia ngài cứ tiếp tục giả bộ đi!
Rõ ràng Quỷ Tiêu không tin lời của Lưu Quang, nhưng thấy hắn không muốn nhiều lời, chính mình cũng biết điều không hỏi nhiều, có chút suy tư trong chốc lát, cuối cùng lên tiếng: "Không sai! Sợ nói ra các người không tin! Thật ra… Thanh đao này đã cứu ta…"
"Cái gì? Đao cứu ngươi?"
Mỗ Vũ nghe thấy thì cao hứng, hoàn toàn quên mất lệnh cấm lên tiếng của mình, theo bản năng buột miệng hỏi, chỉ là lần này Lưu Quang lại không ngăn cản nàng, ngược lại tốt bụng giải thích.
"Gọi là đao, thực ra thanh đao này là đao linh!"
Đao linh? Tiểu Vũ hoàn toàn bối rối, là con tôm đông đông?
Lưu Quang liếc nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Quỷ Tiêu và Túc Dạ, cười thản nhiên nói: "Đao linh, không phải người không phải quỷ, không nhập đạo nào, vĩnh viễn không luân hồi, lại nói, Quỷ Tiêu huynh đệ có chút giống hoạt tử nhân, vì vậy có vẻ rất vừa mắt ngươi, nhận ngươi làm chủ tử, mới hiện thân cứu ngươi."
Hiện thân cứu người? Không phải chứ?
Tiểu Vũ cào tóc: “Ý ngươi là, thanh đao kia có linh khí, thành tinh? Có thể hoá thành hình người?"
Lưu Quang phe phẩy tay: “Cũng không phải! Đao linh không phải yêu ma quỷ quái gì, có thể kiếp trước hắn là người, là quỷ, là yêu, nói chung là dẫn hồn phách vào đúc đao, hi sinh bản thân cho đao hiểu không? Hòa hợp với đao thành một thể, đao là hắn, hắn chính là đao. Mặc dù phương pháp đúc đao này sẽ đúc thành đao rất tốt, nhưng người hi sinh cho đao phải trả giá cực lớn, thời gian ngàn năm như trong mộng, lúc tỉnh lại, người và vật bên cạnh đã sớm không còn, mười năm, hai mươi năm, trăm năm, ngàn năm, cho đến khi cây đao kia bị người phá huỷ, hoặc bị thời gian ăn mòn thành tro, đao linh cũng tan thành mây khói theo."
"…"
Mỗ Vũ bất giác nuốt nước miếng, nương ạ! Thảm như vậy… Mệt nàng vừa rồi còn cảm thấy nghe khá hay đấy!
Túc Dạ ngơ ngác nhìn Lưu Quang, kinh ngạc nói: "Tam ca… Huynh… Huynh hình như rất hiểu rõ phương diện này?"
Mỗ lão đại phất tay: “Không, cũng chỉ biết sơ sơ một hai điều!"
Hai mỗ huynh đệ đang đánh xe phía trước nghe vậy lại liếc nhau, lắc đầu than: Giải thích cặn kẽ như kể chuyện vậy rồi, lại vẫn không biết xấu hổ nói biết sơ sơ một hai điều? Ai… Giả bộ! Lão nhân gia ngài ra sức giả bộ đi!
Lưu Quang chợt vẫy tay với Quỷ Tiêu ở ngoài xe ngựa: “Quỷ Tiêu huynh đệ, nếu không ngại, để đao linh của ngươi hiện thân được không?"
Nghe vậy, mắt Tiểu Vũ sáng lên, liều mạng gật đầu phụ họa ở bên cạnh.
Quỷ Tiêu sững sờ, có chút do dự nói: "Cái này, chuyện này… Ta không biết nàng ta có nguyện ý ra ngoài không. Hơn nữa… Ta cũng rất lâu chưa rút đao ra rồi."
Lưu Quang khẽ nhíu mày: “Chuyện này dễ thôi! Ngươi đưa đao cho ta!"
… A a? Tiểu Vũ kinh ngạc: “Gia không phải ngươi muốn tự mình rút đao chứ?"
Lưu Quang lắc đầu: “Không cần! Không cần ta phải ra tay gọi đao linh ra."
Quỷ Tiêu nhíu mày thật sâu, liếc mắt nhìn Lưu Quang, sau đó khẽ cắn răng, lấy đao trên lưng xuống, đưa tới tay của Lưu Quang.
"Tam gia! Ta nhắc lại một câu, ngàn vạn lần không được rút đao!"
"Yên tâm, ta sẽ không rút ra!"
Lưu Quang nhận đao, lên tiếng bảo đảm, tay thoáng đẩy cái đầu nhỏ đang lại gần của mỗ Vũ ra, sau đó cắn ngón trỏ, nhỏ một giọt máu lên vỏ đao.
Trong nháy mắt khi máu rơi xuống với vỏ đao, yêu đao bắt đầu điên cuồng lay động. Túc Dạ, Quỷ Tiêu và Tiểu Vũ đều sợ hết hồn, lại thấy sắc mặt của Lưu Quang không thay đổi chút nào, trái lại nắm chặt tay, lạnh lùng nói: "Ra cho ta!"
Theo tiếng quát lạnh lùng của Lưu Quang, yêu đao dần dần bình tĩnh lại, ngay lúc Túc Dạ và Tiểu Vũ không hiểu sao cả, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau thì trong xe ngựa chợt vang lên một giọng nữ.
"Ngươi… Là ai?"
Trong xe ngựa vốn chỉ có ba người, trừ Tiểu Vũ ra thì không có nữ nhân nào khác, nhưng lúc này Tiểu Vũ đang bịt miệng, giọng nói này là?
Lưu Quang trả lời, không để ý tới Tiểu Vũ và Túc Dạ sắp trợn rơi con ngươi, nhìn thẳng nơi phát ra tiếng nói.
"Ta là ai sau này ngươi tất nhiên sẽ biết, hôm nay… Nên nói rõ một chút ngươi là ai mới đúng!"
"…"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.