Tiểu Vũ vỗ tay: “Hiểu rồi! Bảo sao vừa rồi ánh mắt của nam nhân có vết sẹo đao kia nhìn ngươi tràn đầy các loại hận thù! Thì ra ràng buộc của các ngươi rất sâu sắc. Cha hắn giết cha và mẫu thân ngươi, mà ngươi, diệt cả nhà hắn!"
"…"
Quỷ Tiêu không phản bác, cũng không lên tiếng, Túc Dạ không nhịn được biện hộ thay hắn ta, nói: "Gì mà diệt cả nhà! Không phải Hình Thu chưa chết sao, còn muội muội của hắn cũng không có chuyện gì!"
Tiểu Vũ nhún vai: “Đúng vậy, chưa chết chỉ hủy dung thôi! Lại nói cũng là vạn hạnh trong bất hạnh (may mắn trong bất hạnh)! Cũng may một đao kia là chém hắn ta, nếu chém vào mặt của muội muội hắn ta, có lẽ nếu không chết thì cô nương kia cũng muốn treo cổ tự sát."
"…"
Lưu Quang vuốt mi tâm, rồi ném một ánh mắt không thể nói cho mỗ nha đầu, Tiểu Vũ quy kết cho rau chân vịt các loại mùa thu, sau đó bắt chéo hai ngón trỏ thành chữ X, để trên môi tỏ vẻ tạm thời ta không nói…
Lưu Quang hài lòng gật đầu, dời mắt về người Quỷ Tiêu.
"Sau đó ngươi gặp Cửu đệ?"
Quỷ Tiêu lắc đầu, đôi mắt lơ đãng thoáng qua vẻ khổ sở.
Ta giết cả Hình gia, sau này nhất định không thể an ổn sống qua ngày, hơn nữa không biết ai truyền ra tin tức yêu đao xuất thế, trong nhất thời, tất cả mọi người trong giang hồ đều tìm tung tích của ta. Ta không thể làm gì, chỉ có thể chạy khắp nơi trốn tránh sự đuổi giết những người đó, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nay-ta-muon/1124390/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.