Editor: Melodysoyani
"Ta muốn ở lại đây!"
Trong đại sảnh, Diệp Tử Khuynh dùng giọng điệu giống như mệnh lệnh nói với mọi người.
Tiểu Thôi đứng ở tại chỗ không nói gì, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc cũng nhìn xung quanh trái phải tạm lựa chọn giả điếc. Tiểu Vũ cười vui vẻ, chao ôi! Thì ra những vị thiên kim tiểu thư này, đều đã xem phủ vương gia thành quán rượu hết rồi sao?
"Tại sao các người không nói lời nào?"
Thấy Tần Uyển Như tươi cười trào phúng với nàng, Diệp Tử Khuynh bỗng tức giận.
Lưu Quang không ở đây, đương gia quyết định chuyện này vốn là Tiểu Vũ. Nhưng mà ngay cả mình là ai nàng cũng không biết... Rơi vào đường cùng, Tiểu Thôi chỉ có thể gánh vác trách nhiệm mở miệng.
"Như lời Diệp tiểu thư đã nói thì, tuy rằng thực sự vinh hạnh vì có thể khiến cho Diệp tiểu thư thích nơi này, nhưng tam Vương gia không ở đây, mà đối với chuyện này, người làm hạ nhân như bọn ta cũng không thể định đoạt được. Cho nên xin Diệp tiểu thư hãy đợi đến sau khi Vương gia trở về, rồi mới nói chuyện này với ngài ấy!"
Tiểu Thôi vừa mới nói xong lời này, bên ngoài đã vang lên một tiếng nói lạnh lẽo to rõ.
"Có chuyện gì cần ta định đoạt?"
Mọi người nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy Mộ Dung Lưu Quang cất bước đi vào đại sảnh. Dáng người thon dài kia, bộ dáng yêu nghiệt kia. Nhất thời làm cho hai vị tiểu thư vốn đang kiêu ngạo hung hãn nọ lập tức tắt lửa, nhu tình như nước xoay người hành lễ.
"Tham kiến tam Vương gia!"
Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-nay-ta-muon/1124359/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.