Triền miên trong một giấc ngủ, không mong ngày tỉnh lại, chờ gì và đợi những gì? Triền miên trong những xúc cảm, thương gì và yêu ai? Triền miên trong một cơn say, mê như nào rồi tỉnh ra sao? Triền miên trong quá khứ, hiện tại...bởi vì là em...
Không biết tự bao giờ, Hạ Vũ vốn ra đời trong một ngày mưa hạ lất phất, khi chủ nhân của hắn chỉ kịp nói với hắn: “Đừng cho ai đến gần ta”. Hạ Vũ không biết mình là gì? Tại sao lại tồn tại và tồn tại vì lý do gì? Hắn chỉ biết thức, canh giữ cho chủ nhân trọn giấc ngủ say… Đêm xuống, ngày qua…Rồi cũng có ngày chủ nhân hắn tỉnh lại, người lạnh lùng nhìn hắn: “Đi đi!”… Không hỏi han, không vương vấn… Hắn đi! Và lại cũng giống như người…Hắn ngủ… Giấc ngủ không biết đêm ngày… Giấc ngủ triền miên…
Hắn giết thời gian bằng cách bắt chước loài người, làm công việc của loài người, mong mệt mỏi sầu tư sẽ cho hắn một giấc ngủ ngon hơn nữa. Cho đến khi hắn gặp cô gái không bao giờ nhìn thấy ánh sáng ấy…Hắn mới chợt hiểu câu nói ngày xưa của chủ nhân: “Có lúc ngươi sẽ cần thức mãi”. Ngay lúc đó, giấc ngủ lại chập chờn kéo hắn đi… Hắn hiểu rồi, hắn cuối cùng cũng hiểu...triền miên...chính là như vậy. Là em...