Khi Hạ Vũ và chủ nhân quay lại, đôi tình nhân bất đắc dĩ kia vẫn còn cách nhau một khoảng khá xa. 
Người thanh niên lúng túng gạt những giọt nước mắt cứ mãi tuôn trên má cô gái, giọng vỗ về nhưng cũng chứa đầy sự không kiên nhẫn: 
– Không khóc nữa… Không! 
Hạ Vũ nhìn chủ nhân. Gương mặt người vẫn không cảm xúc. Anh đến gần hai bạn trẻ, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng: 
– Cô bé à, tên của cháu là gì? 
– Cháu… 
Gương mặt xinh xắn tái nhợt ngẩng lên. Ánh mắt Hạ Vũ thân thiện khiến cô có cảm giác yên tâm hơn, ngập ngừng: 
– Tôi….tôi là Tạ Hiểu Linh… 
– Hiểu Linh à… Đây là… 
Hạ Vũ cũng lúng túng, không biết gọi người thanh niên là gì: 
– Khiết Trinh gọi nó là Tiểu Khang… Khang An! 
Phương Khang An. Cũng là một tên gọi rất hay… 
– Đây là Khang An. Đứa bé này đã làm khổ cháu nhiều rồi… 
Hiểu Linh cúi mặt. Dòng nước mắt lại lặng lẽ rơi! 
Cô sinh ra trong một gia đình gia giáo. Ba mẹ chăm sóc, dạy dỗ Hiểu Linh rất kỹ. Cô cũng từng mơ mộng, một ngày nào đó, mình sẽ gặp một người thương yêu mình rất mực, cùng anh xây dựng một cuộc sống thần tiên của hai người. 
Mọi chuyện ập xuống như một cơn ác mộng. Rất khó để người ta tin là sự thật. Hiểu Linh hoang mang… Không dám nói với ai… Đêm đêm… con người đó lại đến… Cô thấy mình như một thứ đồ chơi trong tay anh ta vậy… Ngay cả mặt cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-2/3203562/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.