Đi dạo một chút, Đình Nhi nhận được điện thoại của Đình Tâm. Cô muốn gặp Hạ Vũ. Giọng nói trong điện thoại rất khẩn trương:
-Tiểu Vũ, chị cho em địa chỉ. Em đưa Tiểu Đình đến chỗ bác sĩ khám ngay. Họ nói là có giác mạc, có thể ghép cho Tiểu Đình.
Hạ Vũ chỉ có một chiếc xe đạp. Trên chiếc xe ấy, anh chở Đình Nhi đến phòng khám. Cô ngồi sau, nhu thuận, thản nhiên. Gương mặt trong nằng sớm bừng lên vẻ đẹp thanh khiết như một thiên thần.
Thiên thần có chút khuyết điểm. Đôi mắt cô…
Bác sĩ sau khi thăm khám cẩn thận, nói với Hạ Vũ rằng:
– Chi phí phẫu thuật là 100 vạn, sau đó hậu phẫu và nhiều chuyện khác nữa. Ít nhất phải chuẩn bị khoảng 200 vạn tệ.
Vẻ mặt Đình Nhi trở nên thẫn thờ. Số tiền đó, có lẽ bây giờ đối với cô, đã là một con số trong mơ.
– Em uống nước nhé! Để anh mua…
Hạ Vũ nhìn tờ bạc trong tay mình. Phải có hơn thế nhiều lần, mới có thể giúp cô mang về ánh sáng, mới có thể giúp Đình Nhi nhìn thấy ánh mặt trời.
Anh thừa nhận, có lẽ mình cũng như chủ nhân, là một kẻ kiêu hãnh…. Hạ Vũ không thích dùng khả năng đặc biệt của mình khi chung sống với con người. Bản thân anh sinh ra không có hoài bão và mơ ước, một kẻ lạnh nhạt với nhân tình thế thái….Với loài người, Hạ Vũ chưa bao giờ xem họ là đồng loại với mình.
Với một giống loài yếu hơn, nếu dùng chút năng lực bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-2/3203551/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.