…- Lại sang đó giao mì à?
– Dạ..
Ông Vương mỉm cười trêu ghẹo anh bạn trẻ. Hạ Vũ mấy hôm nay đã chịu cầm tiền lương, mỗi khi mang mì sang tiệm hoa Châu Yên thì anh tự tính tiền với ông một nửa, nói thế nào cũng không đồng ý để ông Vương mời cô bé mình thích. Thật là….
-Cháu thích con bé Mạn Yên à?
Ông Vương hỏi. Hạ Vũ ngẩng lên, thật thà:
-Không ạ….Cháu thích Đình Nhi.
-Đình Nhi nào? -Tới lượt ông Vương ngẩn người- Con bé bị mù à?
-Dạ…
-Vậy thì hơi mệt…- Ông liên tưởng tới hai đứa nhỏ. Một thì mù lòa, một lại đơn thuần, không có tham vọng. Nếu sau này…
-Bác nhớ mặc thêm áo ấm nhé. Tối qua con nghe bác ho nhiều.
Ông Vương chưa kịp nói gì thêm thì Hạ Vũ đã khuất dưới đường…Ông chỉ nhìn theo vóc dáng mảnh khảnh ấy, lòng chợt thấy ấm áp vô cùng.
…- Mì thịt bò, Đình Đình ơi, Mì thịt bò của bạn đến rồi kìa. Một tô đặc biệt nha!
Đình Đình ngượng ngùng khi Hạ Vũ đặt mì xuống bàn. Cô nhỏ nhẹ:
– Cám ơn anh…
-Ừ, mì còn nóng. Em ăn đi.
Hôm qua Hạ Vũ gặp Đình Nhi dưới sân. Cô không nhìn thấy tảng đá nên vấp ngã, anh đỡ cô lên.
Đình Nhi cảm ơn Hạ Vũ, còn ngại sẽ phiền anh. Nhưng Hạ Vũ bỗng bất ngờ lên tiếng:
-Có gì đâu. Tôi thích em mà…
Anh không nghĩ đó là lời tỏ tình. Chỉ đơn giản là Hạ Vũ muốn bày tỏ những gì mình đang nghĩ. Ngay lúc nhìn thấy Đình Nhi trong bệnh viện, thất thần, nhỏ bé, lẻ loi khóc nấc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-2/136092/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.