…..- Ba ơi!
Hai đứa bé sau khi quen thuộc thì cứ gọi ba liên tục.Hạ Vũ tập trung nói chuyện với con đôi khi anh chợt thoáng mỉm cười.
Nụ cười như si ngốc đó làm cho Đình Nhi cũng ngạc nhiên:
– Anh!
– Hửm?
– Em để ý nha… Anh cứ hay cười một mình thôi!
– À… Vì dạo này anh vui mà.
Hạ Vũ đúng là đang vui, kèm theo đó có chút bất an nhưng niềm vui vẫn là nhiều hơn…. Hai đứa trẻ ngày càng sôi nổi hơn. Chúng nó hỏi rất nhiều, thích mùi hương hoa mẹ hay ngửi, thích bản nhạc mẹ hay bật cho chúng nghe. Có đôi lúc chúng cảm nhận được Đình Nhi đang mệt, chúng không dám quấy rầy mẹ, lại ngoan ngoãn nằm yên…
– Hai đứa trông như thế nào?
– Con hả ba? – Nhóc anh háo hức – Con chắc giống em thôi. Con thấy em có hai cái gì tròn tròn, đen láy, dưới đó có cái cứng cứng và hai cái lỗ nhỏ. Em nói bằng một cái lỗ to hơn.
Là mắt, mũi, miệng…. Thế thì không khác gì một con người. Khi sinh ra sẽ không làm cho người ta sợ, Đình Nhi cũng chẳng hoảng hốt…
– Ba ơi! Ba trông như thế nào?
– Ba hả? Ba là ba của hai đứa mà. Đương nhiên là giống hai đứa rồi.
– Còn mẹ?
– Mẹ đẹp hơn ba…
Hạ Vũ ngừng lại một chút, rồi chợt hỏi tiếp:
– Hai con còn nghe tiếng bạn gì đó gọi không?
– Con không có nghe.
– Con có nghe… –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-2/3203559/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.