Không phải Phương cô nương.
Nhưng cô gái này lại đang mang thai đứa trẻ kỳ lạ. Còn là bào thai mà đã có hình dáng hoàn chỉnh, hơn nữa đôi mắt tím y hệt như chủ nhân mỗi khi giận dữ khiến Hạ Vũ quyết định mang cô đi khỏi nơi này.
Cô nằm thiêm thiếp trên giường trong một căn phòng nhỏ. Hạ Vũ thử cảm nhận, nhưng không nghe thấy được gì.
Ngay khi Hạ Vũ sắp rời đi thì bỗng nhiên cô gái mở mắt. Thấy anh, cô ta hét lên:
– Ông… ông là ai? Đây là đâu? Đây là đâu?
Cô có vẻ kích động một cách kỳ lạ. Như là con thú bị thương nhìn thấy thợ săn giương súng, nó loạng choạng, hốt hoảng tìm đường né tránh mà vô phương không biết phải làm gì.
– Cô à… Cô đừng sợ… Tôi không làm gì cô đâu…
– Không… ông đừng đến đây… Tôi gọi cảnh sát… tôi sẽ chết… Chết cho ông xem!
– Cô à!
Hạ Vũ bỗng mơ hồ nghe tiếng nói:
– Ba ơi!…
Là bé em. . đang liên lạc với anh…
– Ba ơi! Bạn nói, bạn sợ lắm… Mẹ bạn cũng sợ… Bạn nghe được tiếng ba bạn gọi… Ba bạn bảo, nếu bạn không lên tiếng, sẽ hủy diệt nơi này… cho bạn và mẹ chôn chung…
Điên cuồng!
Chủ nhân tuy nóng nảy và hành động một cách bản năng nhưng không phải là kẻ tùy tiện. Người ghét nhất là tiếng ồn và những lời gào khóc. Tuyệt đối là không thể! Không có liên quan tới chủ nhân.
Còn một khả năng chưa bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-2/3203560/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.