Hạ Vũ nhìn theo bóng người giống hệt mình cùng với cô nương hắn yêu ái khuất đằng xa. Tâm tình anh vừa nhẹ nhõm, lại vừa cảm thấy vô cùng phức tạp. Yêu một cô nương loài người, cùng nàng chung sống trong khi ngày tháng của mình là bất tận, của nàng lại chỉ có mấy mươi năm.
Chủ nhân, rồi có chịu được cảm giác trống vắng khi bên cạnh mình mất đi người thương yêu nhất, khi cạnh mình chỉ còn mình đối diện với nhớ thương không?
Thà đừng yêu, thà đừng trải qua đau đớn…Đừng để mình vương nỗi đau thương.
Sau vụ án Trầm vương gia chấn động cả một vùng, Hạ Vũ được triệu về kinh thành.Các quan viên kẻ vị nể, kẻ thì đề phòng dè bỉu. Hoàng thượng mới lên ngôi lại hết sức trọng dụng những người thẳng thắn, không sợ cường quyền như Hạ Vũ. Một lần nữa, hoàng thượng muốn gia phong tước phẩm cho anh.
Giữa tiệc đang vui, Hạ Vũ một lần nữa từ chối:
-Thần đa tạ hảo ý của hoàng thượng. Thần chỉ muốn làm tri phủ Lư Châu.
Chuyện Hạ Vũ xưa nay chỉ muốn yên phận tại Lư Châu, cả triều đình đều biết. Thượng hoàng lúc trước cũng nhiều lần trong các cuộc chuyện phiếm ở hoàng tộc, nói về chuyện này. Tân quân lên ngôi vài năm, bận rộn quốc sự, hơn nữa Hạ Vũ làm việc rất tốt nên cũng không có ý kiến gì. Giờ đối diện với phong thái nhàn nhã, thản nhiên của anh, bậc cửu ngũ chí tôn càng thêm cảm mến, nhớ lại trong hoàng cung vẫn còn vài quận chúa chưa xuất giá, nếu chọn Hạ Vũ làm quận mã, càng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-2/136087/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.