Hạ Vũ đang ngồi trong phòng xem xét những công văn từ các huyện nha gửi về thì bỗng nhiên:
– Rầm!
Cánh cửa bị đá văng ra. Nghe động, các bộ đầu cũng ùa vào, lăm lăm khí giới, khẩn trương:
– Đại nhân!
– Lui ra ….- Biết đó là ai, Hạ Vũ khoát tay ra lệnh cho thuộc hạ lui ra.
Gương mặt tái nhợt của Khiết Trinh và vẻ mặt hầm hầm của hắn, cho biết tình hình không ổn chút nào, Hạ Vũ nhẹ giọng:
– Chủ nhân…
– Ta gửi Khiết Trinh ở chỗ ngươi vài ngày.
– Chàng. . . chàng đi đâu? – Khiết Trinh hoảng hốt. Vẻ thâm trầm của hắn làm nàng lo sợ vô cùng:
– Ngoan. Nó sẽ bảo vệ cho nàng. Ta đi chỉ vài hôm thôi.
– Chủ nhân!- Hạ Vũ trầm giọng- Trầm vương gia có cả một phủ đệ. Tôi đang thu thập bằng chứng về tội lỗi của ông ta. Người không cần làm vậy….
– Nàng không thích rời khỏi Lư châu. Hắn còn sống, sẽ tìm thêm những tên như vậy luyện tà công. Vốn cho hắn sống chỉ chật đất, hại người. Giết đi!
Hạ Vũ lại chợt thở dài.
Sức mạnh của chủ nhân, anh chưa bao giờ được chứng kiến nhưng với những gì đang tuôn chảy trong người, những năng lực dị thường mình có, Hạ Vũ hiểu rằng, một khi người đã ra tay sẽ không ai trong Trầm gia sống sót. Ngoài Phương cô nương, người không quan tâm đến con người nên chẳng thể có khái niệm thế nào là tội ác, thế nào là sự nhẫn tâm.
– Chủ nhân….Tôi không sống lâu trong thế giới con người nhưng tôi biết… Có những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-2/136086/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.