

Trời tối dần, ánh đèn dầu vàng úa chớp tắt, bóng dáng mẫu thân ta một mình rơi lệ in lên vách tường.
“Ca ca con hai mươi mấy tuổi mới gặp được chuyện làm quan này, mà người ta nhất định phải hai trăm lượng bạc mới chịu! Tiểu Hà, con đừng trách mẫu thân lòng dạ sắt đá, giờ chỉ có cách này mới giúp được ca ca con thôi. Thật ra… mẫu thân cũng không nỡ xa con mà!”
Bà khóc lã chã, mà ta cũng chẳng phân được có bao nhiêu giọt là rơi vì ta.
Ta không biết nên đáp lời thế nào, đành lặng thinh.
Ca ca ta bất học vô thuật, tham tài thích cờ bạc, chẳng ít lần khiến phụ mẫu phiền lòng.
Ấy thế mà lại mắt cao hơn đầu, xem thường những công việc tầm thường.
Đúng lúc ấy, trạm dịch ngoại thành thiếu một chức dịch thừa, trên đó ra giá hai trăm lượng bạc.
Hai trăm lượng, đủ cho nhà ta sống hơn mười năm.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.