Lang trung nói Chu Dịch Khang coi như đã vượt qua cửa ải này, về sau chỉ cần chăm sóc cẩn thận thì giữ được thọ mệnh của một người bình thường vẫn là có hy vọng.
Bà mẫu mừng đến rơi nước mắt, liên tục nói:
“Ông trời có mắt.”
Ngay cả công phụ bình ngày nghiêm nghị không nói cười, hôm ấy cũng đỏ cả mắt, liên tiếp tạ ơn, thưởng bạc.
Làm cho vị lang trung kia vui đến mức chẳng biết làm sao cho phải, lại còn lải nhải thêm một đống lời dặn dò phải chú ý cái này cái kia.
Ta đều tỉ mỉ ghi lại từng câu một, trong lòng lại chỉ thấy chua xót.
Tuổi thọ bình thường của người bình thường, đến lượt chàng thì phải trả cái giá lớn đến vậy, chưa nói có thành được hay không còn phải trông nhờ vào ân ban của trời.
Rốt cuộc chàng đã làm sai điều gì? Ta rõ ràng đã cố hết sức che giấu tâm tình của mình, mà vẫn không thoát khỏi đôi mắt Chu Dịch Khang.
Chàng nắm tay ta, mỉm cười nhẹ:
“Đừng sợ.”
9
Bên này thân thể Chu Dịch Khang vừa mới khá lên đôi chút, nhị phòng Chu gia liền ngồi không yên.
Trương thẩm mang lễ vật tới cửa, đôi mắt chẳng nhìn nơi nào khác, chỉ xoay quanh nhìn chằm chằm vào Chu Dịch Khang.
Ngược lại, Chu Dịch Thành theo đến thì trông ngây ngô vô cùng.
“Ca, huynh cuối cùng cũng khỏe rồi, có thể chơi cờ với đệ được chưa? Hai huynh đệ mình lâu lắm rồi không đ.á.n.h cờ.”
Chu Dịch Khang đối với hắn cũng rất thân thiết, sự phòng bị trong mắt đã tan đi quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-xung-hy/5053910/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.