Kề vai áp má, ánh mắt chàng vô ý lướt qua cuốn sổ nhỏ của ta, liền “phụt” một tiếng bật cười:
“Để vi phu dạy nàng viết chữ nhé!”
Ta nhìn những nét ngoằn ngoèo của mình liền đỏ mặt:
“Phu quân chê ta không biết chữ à?”
“Không không.”
Chàng vội giải thích:
“Ta đâu phải mới biết hôm nay. Chỉ là khổ cho nàng quá, một cái ‘kỷ tử’ mà phải vẽ thành một con ch.ó một con gà, thật quá vất vả, vi phu đau lòng lắm!”
Nói xong chàng cười ha hả, khiến ta bực mình đ.ấ.m vào n.g.ự.c chàng, rồi chàng lại giả vờ ho để trêu ta sốt ruột.
Ta vẽ nguệch ngoạc như thiên thư: kỷ t.ử thì là một con ch.ó một con gà, hoài sơn thì là quả núi với chìa khóa, liên t.ử thì là rèm cửa với hòn đá…
Không ngờ chàng lại hiểu được.
Chàng nhướng mày:
“Đương nhiên ta hiểu, vi phu tai qua là nhớ, lời lang trung dặn ta đều ghi trong đầu, nhìn chút là biết nàng đang nhớ gì.”
Ta càng tức, nhảy dựng lên mắng chàng trêu chọc ta.
Đùa đủ rồi, chàng liền nắm tay ta, bắt đầu dạy ta viết chữ.
Chữ đầu tiên chính là tên ta.
Ta viết xiêu xiêu vẹo vẹo, chàng chẳng hề chê, còn kiên nhẫn chỉ từng chữ cho ta đọc:
“Mặc… Tỉnh… Hà.”
Ta ngơ ngác hỏi:
“Không phải nên gọi ta là Chu Mặc thị sao? Ta thấy các thẩm trong xóm đều vậy mà.”
Chàng đặt bút xuống, ngắm khuôn mặt ta rồi hỏi:
“Nam nhân họ Chu trong thiên hạ có bao nhiêu?”
Ta đáp: “Nhiều lắm.”
Chàng lại hỏi: “Thiên hạ nữ t.ử họ Mặc có bao nhiêu?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-xung-hy/5053911/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.