Chàng cũng khác hẳn với ngày thường, thu liễm cái tính nghịch ngợm lại, ngày ngày ngồi trước án đọc sách.
Từ hai canh giờ, tăng thành bốn canh giờ, đến cuối cùng còn chong đèn học đêm.
Ta khuyên chàng đừng liều mạng như vậy, thân thể mới là quan trọng.
Chàng chỉ duỗi cái lưng cứng đờ, cười hỏi ta:
“Chẳng lẽ Tỉnh Hà không muốn được sắc phong mà treo lên cho oai sao?”
Ta giận chàng bỡn cợt, liền giật lấy sách:
“Phu quân học một nhớ mười, đâu cần khổ cực thế.”
Không ngờ chàng giữ lấy cổ tay ta, đoạt sách về:
“Người thông minh nhiều lắm, không thể chủ quan. Chỉ cần có Tỉnh Hà bên cạnh, thân này không gục được.”
Ánh mắt chàng mềm như giọt ngọc, khiến ta không sao từ chối.
Hai tháng liền khổ học, thời gian rốt cuộc cũng đến tháng Tám.
Hôm nhập trường, ta đưa Chu Dịch Khang đến ngoài cổng cống viện.
Ba trường thi liên tục suốt chín ngày bảy đêm, ta chẳng thể ở bên chàng, khiến ta lo lắng không yên.
Lúc chia tay, ta lấy từ tay áo ra một lọn tóc, đen trắng xen nhau, buộc bằng sợi chỉ đỏ.
“Một lọn tóc chắc là mang vào được, coi như ta ở cạnh chàng. Nếu cảm thấy không ổn thì đừng miễn cưỡng, thân thể quan trọng hơn.”
Chu Dịch Khang cẩn thận nhận lấy, nhân đó siết tay ta thật chặt:
“Ta biết rồi, nàng cứ yên tâm.”
12
Ta đếm từng ngày, ngắn ngủi chín ngày mà lại thấy khó chịu vô cùng.
Khi từ cống viện bước ra, Chu Dịch Khang đã dặn gia phó chuẩn bị xe ngựa để hôm sau lên đường.
Ta kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-xung-hy/5053912/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.