Nhưng đã muộn, một cái bao tải từ trên chụp xuống, ta bị ném lên xe ngựa.
Bánh xe “cộc cộc” lăn, nhưng giọng người đ.á.n.h xe thì ta nhận ra.
“Bảo họ Chu chuẩn bị mười nghìn lượng ngân phiếu, một mình mang đến chỗ đó. Không thì đừng hòng thấy lại đàn bà của mình.”
Ca ca ta ở ngoài đ.á.n.h xe, còn ta bên trong bị trói chặt, miệng nhét vải, không nói được lời nào.
Đến khi lại thấy ánh sáng, ta đã bị ném vào một căn nhà hoang không biết ở đâu, xung quanh im ắng không một tiếng động.
Ca ca ta ném ta xuống đống rơm, trong tay chơi đùa một con dao.
“Là ngươi phụ ta trước, ngươi vô tình thì đừng trách tao bất nghĩa. Dù sao mười nghìn lượng với Chu gia cũng chẳng tổn hại gân cốt gì, xem xem họ coi trọng ngươi đến đâu.”
“Ngươi đó ngươi đó, bận rộn chẳng giúp được ta chút nào, còn hại ta thành ra thế này. Nhưng may là, ngươi có lẽ vẫn còn chút tác dụng cuối cùng, để ca ca thử xem cái thằng bệnh tật đó có thật lòng thương ngươi không.”
Thật ra hắn nói gì ta cũng không để ý, nhưng hắn nói Dịch Khang là thằng bệnh tật thì ta chịu không nổi.
Ta giãy giụa trên đống rơm, nhưng dây buộc quá chặt.
Trong miệng bị nhét vải kín mít, lưỡi và môi khô rát đau đớn.
Một lúc sau có người quay lại, chính là tên tiểu tư lừa ta lúc nãy, lúc này đang cười dâm tà nhìn ta.
“Đại ca, để ta vui một phen được không?”
Ca ca ta trừng hắn ta một cái:
“Tiền còn chưa tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-xung-hy/5053915/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.