Ta không muốn nghe thêm chữ nào nữa.
Sai người đưa chút bạc rồi bảo họ cút về.
Lúc đi ca ca ta còn cố ghé sát bên ta, trong mắt lóe lên tia hung ác:
“Nếu không có ta thì làm gì có cái số tốt của ngươi. Nói đến cùng, ngươi vẫn nợ ta.”
Ta chẳng buồn để tâm.
Dù sao Dịch Khang đã đỗ cử, bà mẫu ta nói sang năm đầu xuân sẽ chuyển cả nhà lên kinh thành, vừa để Dịch Khang học, vừa mở rộng việc làm ăn.
Trấn Hưng Viễn này, chúng ta cũng chẳng ở lâu nữa.
15
Chớp mắt đã thành hôn được một năm, thân thể Chu Dịch Khang cũng đã khác xưa rất nhiều.
Vì Chu gia nhân đinh đơn bạc, còn bụng ta lại chẳng có chút động tĩnh nào, nên trong trấn cho đến cả huyện, những nhà có chút danh vọng bắt đầu rục rịch ngóc đầu.
Các bức họa mỹ nhân đủ dáng vẻ, gầy như én hay đầy đặn như vòng ngọc, nối nhau như nước chảy mà được gửi vào thư phòng của chàng, bó này nối bó khác, chờ chàng xem mắt.
Thậm chí Trương thẩm nhị phòng lại tới nói giúp cho cháu gái bà ta:
“Cô nương nhà người ta ái mộ con, không gả ai ngoài con đâu!”
Từ khoảnh khắc Chu Dịch Khang đỗ cử nhân, ta đã biết nhất định sẽ có người nhắm vào chàng.
Ta cũng ngoan ngoãn chuẩn bị tâm lý suốt một thời gian dài.
Nhưng khi chuyện thật sự xảy đến, ta vẫn tức đến phát run.
Tức đến mức bữa tối cũng nuốt không trôi.
Chu Dịch Khang cẩn thận hỏi ta:
“Cơm nước không hợp khẩu vị sao?”
Ta phồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-xung-hy/5053914/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.