Nhưng chính vì thế, ngày tháng trôi qua lại yên ổn và hòa bình.
Chúng ta cứ như vậy mà ở trong kinh thành chật chội khó sống này, lặng lẽ, vững vàng, chậm rãi mà sống.
Sống như một đóa hoa nhỏ không ai để ý, không tranh không giành nhưng vẫn tự mình nở đẹp.
Nhưng Chu Dịch Khang dù sao cũng là Chu Dịch Khang, dưới sự thu xếp của chàng, hệ thống giao thông đường bộ vốn rối tung cũng dần dần trở nên thông suốt.
Giúp triều đình trừ đi một mối lo, nhận được khen thưởng của triều đình.
Cũng mang đến nhiều tiện lợi cho bách tính, thu về biết bao lời tán dương.
Đồng thời bản thân chàng cũng kiếm được đầy túi.
Chu Dịch Thành cũng là người biết làm ăn, chỉ trong mấy năm, sản nghiệp Chu thị Hưng Viễn ngày càng lớn mạnh, trải khắp mọi miền trong cả nước.
Phụ mẫu ta thì miệng nói nhớ ta, mấy lần muốn lên kinh tìm ta, nhưng còn chưa đi đến châu phủ đã bị khuyên quay về.
Người trên đường đi không tránh được chuyện ăn uống trọ ngủ, như vậy thì làm sao thoát khỏi mắt của Chu gia.
Sau đó Chu Dịch Thành dứt khoát mua một căn nhà rồi nuôi họ ở đó, ăn uống không lo, lại có người hầu hạ.
Họ vốn chưa từng thấy qua thứ tốt gì, thế là cắt đứt luôn ý nghĩ muốn tìm ta.
Ta cảm thấy đúng là tiện nghi cho họ quá, năm đó đối xử với ta như thế mà giờ còn được sống sung sướng.
Nhưng Chu Dịch Khang lại bảo coi như bỏ tiền mua sự yên ổn, còn hơn để họ chạy đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-xung-hy/5053917/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.