“Hồi đó ta vốn định tự vẫn, bỗng dưng nhận được lòng tốt của nàng, lại cảm thấy c.h.ế.t đi chẳng phải phụ ý tốt ấy sao. Ta quên hỏi tên nàng, chỉ nhớ lúc nàng quay đi có một lọn tóc trắng sau tai.”
Chàng lại khoác tiểu y cho ta, cẩn thận cài từng chiếc cúc, nhẹ giọng than:
“Không ngờ gặp lại trong tình cảnh thế này. Nghĩ đến việc cưới nàng chỉ để xung hỷ, ta lại càng thấy có lỗi với nàng…”
Ta nắm tay chàng, nghiêm giọng:
“Không cho chàng nói vậy! Thân thể chàng yếu, nhưng dưỡng rồi sẽ tốt. Chàng không biết đâu, từ nhỏ ta nuôi gì cũng sống khỏe: gà con, heo con nhà ta đều béo hơn nhà khác, ta lợi hại lắm đó!”
Chàng bị vẻ đắc ý của ta làm ngẩn ra, rồi nở nụ cười:
“Được được, vậy phiền nương t.ử nuôi cả ta nữa nhé!”
Đêm đó ta nằm cạnh chàng, mượn ánh nến đỏ mấy lần lén nhìn gương mặt khi ngủ của chàng.
Hơi thở lúc nhanh lúc chậm, chân mày lúc nhíu lúc giãn, ngủ chẳng hề an ổn.
Người khác có thể cho rằng chàng là bệnh tật, là nửa sống nửa c.h.ế.t, là kẻ đã bước một chân vào trong quan tài.
Nhưng đối với ta, chàng là tia sáng chiếu vào cuộc đời u tối của ta, là hy vọng về sau của ta.
5
Ta cứ tưởng đêm qua chàng ho ra máu, e là bệnh sẽ tái phát, nào ngờ sáng hôm sau Chu Dịch Khang lại tinh thần phấn chấn.
Sáng sớm, nha hoàn vào thu dọn giường, lật ra chiếc khăn chàng dùng để lau máu, liền ngượng ngùng nhìn ta một cái, rồi hí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-xung-hy/5053908/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.